Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Bao giờ?



Em xem lại một bộ phim cũ, cũng gần 9 năm trôi qua.
Buồn anh à....

Người đàn ông ấy tạo cho em một sự hụt hẫng vô bờ.
Có lẽ em cũng như bao người con gái khác luôn mong chờ một người như thế xuất hiện trong đời mình một lần. Được yêu thương, được chở che với một tình yêu bao dung.

Thật hoàn hảo anh à.
... Nhưng em vẫn biết, trong thực tại có lẽ người đàn ông không tồn tại hoặc có thì cũng là động vật quý hiếm nhỉ. Liệu em sẽ may mắn đến đâu, có gặp được một người như thế trong đời.

Ai mà biết được nhỉ!
Còn anh, bao giờ em sẽ được gặp anh?
Bao giờ anh sẽ đến, đứng trước em nói lời yêu thương, chăm sóc em, chở che em như người đàn ông ấy?
Bao giờ vậy anh?

Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

UP....

Sau bao ngày mong chờ mòn mỏi, cuối cùng mình cũng được xem Up với giá 55k/ 2 vé nhờ có coupon giảm giá, cộng thêm giá vé 55k trong ngày thứ 4, cộng thêm 1 cốc Coca miễn phí. Vui từ khi mua vé, vui cả trong lúc chờ tới giờ xem phim, vui cả khi mua hotdog và Coca trước khi vào rạp, và vui cả khi đèn bắt đầu tắt. Một sự khởi đầu hoàn hảo cho một chuyến phiêu lưu hoàn hảo.

(Review này có thể sẽ spoil rất nhiều và lần này tớ ko khuyến khích mọi người đọc trước khi xem phim, vì review này tớ vốn muốn viết cho những ai đã xem phim) (Bài viết mang nhiều quan điểm cá nhân về phim)

Với mình, chẳng còn gì tuyệt vời hơn cái ý tưởng mà chỉ có trẻ thơ mới có thể nghĩ ra: Buộc hàng nghìn quả bóng và làm ngôi nhà của mình bay lên trời xanh, du ngoạn thế giới, cái ý tưởng mang tính chất cực kỳ biểu tượng cho những giấc mơ bay bổng nhất, thần kỳ và cổ tích nhất của một đứa trẻ thơ, tất cả đều nhờ những quả bóng bay đủ màu. Và Pixar đã biến cái ý tưởng đó thành sự thật, đã biến những giấc mơ tưởng như là mơ hồ và tưởng như đã tan biến từ lâu trong mỗi con người chúng ta, hiện ra thành hình ảnh rực rỡ, xúc động và sâu lắng. Khi ngôi nhà của ông lão Carl bay lên trời, dang 2 cái rèm thay cho 2 cái cánh chỉnh hướng và lượn vài vòng vào đám mây trắng muốt xuyên thẳng vào bầu trời xanh ngắt với những màu sắc rực rỡ phía trên, tớ có cảm giác như chẳng còn gì ở trên đời này là không thể, dường như trong cái khoảnh khắc đó, mọi ước mơ trên cuộc đời này đều đã thành hiện thực, và cho tớ một cảm giác như chưa bao giờ thoả mãn với cuộc đời của mình hơn thế.

Nói sơ qua về đoạn đầu phim, tớ sẽ không nói nhiều về 10 phút đầu tiên tóm tắt cuộc đời của Carl đầy cảm động nữa, vì nhiều người đã nói rồi. Nhưng với những khoảnh khắc đầu tiên, từ khi Carl ra khỏi rạp chiếu phim và chạy về tới ngôi nhà của Ellie, Pixar đã khẳng định lập tức với khán giả một thông điệp rằng, sẽ chẳng có gì trong phim này không mang thông điệp của riêng mình, mà biểu tượng đầu tiên của nó chính là quả bóng bay của Carl, và hình ảnh vị anh hùng thần tượng mà cả 2 người cùng ngưỡng mộ từ thời thơ ấu.

10 phút đầu tiên của phim, thực sự đã lấy được nước mắt của cả những khán giả khó rớt nước mắt như tớ. Có thể đấy, có thể là họ chưa có được một đứa con của riêng mình, nhưng trên thực tế, chính ước mơ tới Thác Thiên Đường của họ chính là đứa con quý giá nhất cuộc đời họ, một đứa con của tinh thần mà nhờ nó họ không bao giờ rời bỏ niềm tin vào cuộc sống, nhờ đó họ từng bước cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống, luôn bên nhau. Đấy chính là ý nghĩa ẩn dụ cho cái hũ đựng tiền lẻ tiết kiệm của họ mỗi lần bị đập tan, giống như họ phải cắn răng cầm cái búa đập tan chính ước mơ của mình để tiếp tục cuộc sống trước mắt, nhưng thật ra cũng chính nhờ hũ tiền mà họ đã vượt qua không biết bao gai góc của cuộc đời, liệu còn hình ảnh nào phù hợp với “người con” hơn thế hay chăng?

Nhưng cái mà đoạn phim lấy được nước mắt của tớ, cá nhân tớ, chưa hẳn là những chi tiết đó, mà lại là cái nhìn của Pixar về cuộc đời của một con người, với những ước mơ từ thuở thơ ấu, trôi qua thật nhanh, chóng vánh, và tưởng như không bao giờ có thể thực hiện được những ước mơ tưởng như rất “trẻ con” và “hoang đường” ấy. Cuộc đời thật ngắn ngủi, vậy tại sao không sống hết mình ngay từ bây giờ, tại sao không dành bất cứ lúc rỗi rãi nào của mình để hiện thực hoá những ước mơ đó, tại sao không cứ mơ ước đi, tại sao không thả tâm hồn mình luôn bay bổng đi, để rồi một ngày biết đâu, ngay lúc ta không để ý tới nó nhất, nó sẽ đưa ta lên bầu trời xanh, như những quả bóng bay kia thì sao?

Suốt cả cuộc hành trình, Carl cứ đinh ninh rằng ngôi nhà chính là linh hồn của Ellie, nghĩ rằng Ellie chết đi thì sẽ bám trụ ở ngôi nhà đó để chờ ngày Carl đưa ngôi nhà lên đỉnh Paradise Fall. Nhưng thật ra Carl đã nhầm. Ellie vẫn luôn ở bên Carl, nhưng không phải là ngôi nhà. Thật tình cờ, đó chính là anh bạn nhỏ Russell nghịch ngợm và ngốc nghếch. Có điều gì chung ở 2 nhân vật này mà lại gán cho Russell chuyện đó. Nếu bạn để ý, Ellie vốn là một người nói rất nhiều, còn Carl thì lại ít nói, và đấy chính là quan hệ giữa Carl và cậu bé Russell. Và có một điều Carl đã hiểu sai về Ellie.

Là cuốn sổ My Adventures Book mà Ellie để lại. Trang giấy Stuffs I’m Gonna Do chính là chìa khoá gợi ý cho những gì mà cả cuộc đời Ellie luôn mong ước. Đó chính là những cuộc phiêu lưu không có điểm dừng, những cuộc phiêu lưu liên tục tới bất cứ nơi đâu, đối mặt với bất cứ thử thách thế nào. Ngay từ khi còn nhỏ và đam mê thần tượng Charles Muntz, điều đó đã thể hiện rất rõ, ước mơ của Ellie không phải chính xác là cái Thác Thiên Đường đó, mà chính là cuộc phiêu lưu kỳ diệu để tới được đó. Trang giấy đó nói rằng, những cuộc phiêu lưu mà Ellie mong ước, không có điểm dừng, luôn luôn sẽ có những Stuffs I’m Gonna Do, chứ không bao giờ có trang cuối cùng. Đó là lý do vì sao Ellie để trống 1 trang ngay trước trang đó để Carl lồng tờ giấy vẽ hình Paradise Fall vào, và lồng những tháng ngày hạnh phúc bên nhau của họ vào các trang sau đó, để Carl biết rằng, những tháng ngày đó, cũng là những tháng ngày phiêu lưu kỳ thú tuyệt vời của cuộc đời bà, và chúng xứng đáng được nằm trong cuốn sổ My Adventures Book của “họ”.

Đó chính là lý do tại sao Russell chính là Ellie, và luôn ở bên cạnh Carl suốt cả cuộc hành trình mà mãi gần cuối phim, khi yên vị trên chiếc ghế bành của mình, ông mới nhận ra. Vì cậu bé đó có một niềm đam mê phiêu lưu, khám phá, thám hiểm thế giới hoang dã kỳ bí luôn cháy bỏng trong tim, vì cậu bé không lúc nào cho cái miệng kịp nghỉ, vì cậu bé đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc phiêu lưu như vậy để có được số huy hiệu dán kín dải băng của mình, vì cậu bé đó đã giúp ông già cáu bẳn nhận ra ý nghĩa thật sự trong tình yêu của đời mình với Ellie. Đó là những chuyến đi kỳ thú, chứ không phải cái đích (Thác Thiên đường).

Hình ảnh cậu bé ở cuối phim khi đứng trên bục nhận danh hiệu Senior Explorer cũng thể hiện rất rõ. Khuôn mặt đầy nhọ bụi bặm, đầu tóc rối bời, như mình chứng thực tế cho những gì cậu đã làm để dành được số huy hiệu cậu đang đeo kín ngực, cho dù người đeo cho cậu huy hiệu cuối cùng, không phải bố cậu như cậu đã mong mỏi, mà lại là ông già bán bóng bay cáu bẳn đã cùng cậu trải qua bao cam go của cuộc phiêu lưu tới Thác Thiên Đường.

Đặc biệt, một điều sẽ rất khó có thể nhận thấy nếu mới chỉ xem 1 lần. Đó là những kỷ niệm, những điều mà cậu bé vẫn luôn ghi nhớ về người bố của mình. Và đó là một hình ảnh người bố hết sức tuyệt vời, chưa từng bỏ qua bất cứ một cơ hội nào để đựơc dạy dỗ con trai mình đối mặt với cuộc sống và lớn lên như một người đàn ông, chưa bao giờ từ bỏ thời cơ được tôn vinh con trai mình bằng những miếng huy hiệu bằng vải nhỏ xíu nhiều màu sắc, chưa một lần để lỡ cơ hội được vui vẻ cùng con trai mình chỉ bằng việc đếm số ô tô trên đường – tưởng như là một việc hết sức tốn thì giờ vô bổ. Vậy tại sao một người bố như vậy, tuyệt vời và hoàn hảo như vậy, lại có thể vì công việc mà vắng mặt trong buổi lễ quan trọng nhất của con trai mình ở cuối phim như vậy? Chi tiết này như một sự để ngỏ, một sự gợi ý mà không nói thẳng hết sức tế nhị và khéo léo vô cùng để miêu tả điều mà phim muốn nói. Vì với một cậu bé 8 tuổi, điều đó là một cái gì đó quá sức, và theo lẽ thường, sự thật sẽ phải mất thêm thời gian để đến được với cậu.

Như đã nói, ngay từ đầu phim, những hình ảnh mang tính biểu tượng, tượng trưng đã được sử dụng liên tục. Và công việc Carl chọn khi về già chính là một trong số đó. Bán bóng bay. Tại sao lại không phải là bán kem hay cái gì khác mà bọn trẻ con cũng thích, mà lại là bóng bay? Không phải vì đó là chủ đề mà phim đã chọn. Mà là vì bóng bay là một thứ luôn luôn và chắc chắn sẽ xuất hiện rất sớm trong cuộc đời của bất cứ đứa trẻ nào, và nó là hình ảnh cô đọng nhất, hợp lý và chuẩn xác nhất để đại diện cho tất cả những gì trong sáng, đẹp đẽ, bay bổng, kì diệu, tuyệt vời và màu sắc nhất trong cuộc đời một đứa trẻ, một thứ không bao giờ bị vương vấn những lo toan, bon chen của cuộc đời, luôn luôn tươi đẹp và rực rỡ, luôn luôn chỉ chực kéo bạn lên, đưa bạn vào thế giới mộng mơ, bồng bềnh, kéo bạn vào một thiên đường tuyệt đẹp và trong vắt của bầu trời xanh và những đám mây trắng như bông gòn, nó là đại diện cho mọi ước mơ, mọi niềm đam mê, mọi thứ tưởng như là khó tin, và khó xảy ra nhất, là sự thần kỳ, là điều mà không đứa trẻ nào không một lần trong đời “nhảy lên với lấy nó và kéo nó xuống” để nó không lôi tuột bạn vào không gian bao la phía trên kia, để nó luôn “nằm trong tay mình”, để nó luôn “nằm trong tầm kiểm soát”, như Carl đã từng phải dùng tay chặn lại để chiếc xe đẩy bán bóng không bay đi mất.

Có thể nói hình ảnh bóng bay chính là một nguyên tố có chết cũng không thể thiếu và mang yếu tố cực kỳ quyết định, để đưa Up trở thành một kiệt tác không chỉ của ngành hoạt hình thế giới, mà còn là của điện ảnh thế giới nói chung.

Và cũng chính hình ảnh bóng bay rực rỡ sắc màu, đã tiếp sức hết sức tuyệt vời cho tông màu của bộ phim. Nếu để ý ta sẽ thấy những tháng ngày hạnh phúc trong 10 phút đầu tiên của phim là những tông màu rực rỡ và trong trẻo, cho một cảm giác thanh bình dịu êm đến lạ kỳ thì ngay sau đó, vẫn là những khung cảnh đó, vẫn là những đồ vật đó, ngôi nhà đó, mà sao Carl đi lại trong nhà mọi thứ lại trở nên trống vắng, xam xám một màu ảm đạm của một cuộc sống buồn tẻ và đầy sự bực mình, của một ông già. Và rồi ngay lập tức, khi ngôi nhà “cất cánh”, liệng vào không trung, thì cái không khí tươi vui hạnh phúc lại tiếp tục tràn ngập màn hình, khiến khán giả có cảm giác như được nhẹ lòng phần nào sau những gì đã xảy ra trước đó, như một sự giải thoát, như một sự cởi nút và làm thoả mãn những ngột ngạt ứ đọng, và có lẽ sẽ chẳng còn nút thắt nào được mở bằng cách hay hơn cách mà Carl Fredicksen đã làm trong UP.

Sự tinh tế đến tột cùng của phim còn thể hiện ở những chi tiết tưởng là nhỏ nhặt vớ vẩn như Carl mọc râu lún phún sau mấy ngày phiêu lưu, cũng như việc cậu bé con Russell mình mẩy đầy bụi bặm nhọ nhem khắp mặt mũi khi về tới nơi để nhận huy hiệu cuối cùng của Ellie. Những tinh tế đến cả ở những chi tiết như đôi ghế mà đôi vợ chồng từng ngồi, của Carl là chiếc ghế bành vuông vức cũng giống y như tạo hình của ông, trong khi Ellie gắn liền với chiếc ghế có hình dạng uốn lượn hết sức mềm mại. Hay như hình ảnh những chú cò đưa con được 2 người vẽ lên tường những mong sẽ có được một đứa con theo ý muốn, tình cờ hay cố ý lại liên hệ nhẹ nhàng tới Party Cloudy – phim ngắn trước khi vào Up.

Có người đã hỏi tôi là tại sao Carl lại vứt bỏ hết tất cả những thứ quý giá trong nhà của mình đi, chỉ để quay lại cứu một cậu bé con không quen biết và một con vật kì dị thậm chí còn không rõ là con gì, và một con chó, biết nói. Câu trả lời chính là ở những hành động của Carl đó thôi. Như tớ đã nói ở trên, ước mơ của Ellie mà Carl đã cross the heart từ thuở thơ ấu là sẽ thực hiện bằng được ấy, ko phải là đặt được ngôi nhà tổ ấm đó của 2 người lên đỉnh ngọn thác, đó chỉ là cái đích, cái ước mơ thực sự chan chứa trong lòng Ellie suốt mấy chục năm tháng cuộc đời bên nhau chính là ở chuyến đi tới đó, chính là những cuộc phiêu lưu. Và với việc bằng lòng với những gì mình đang có, trong ngôi nhà, với việc mình đã tới được cái “đích”, Carl đã chưa thực hiện được lời hứa năm xưa của mình, ông đã sai. Và ông đã nhận ra, mọi thứ vật chất ông đang có trong nhà và cả cái Thác Thiên Đường kia chỉ là những thứ phù du, cái đã giúp 2 vợ chồng ông vượt qua bao năm tháng khó khăn bên nhau, cái đã giúp ông vựơt qua bao hiểm nguy trên đường tới ngọn thác, mới là tài sản giá trị nhất cuộc đời ông, mới là thứ có ý nghĩa nhất mà ông phải làm để thực hịên điều mà ông đã cross the heart với Ellie, mới là thứ mà ông cần phải giữ gìn nhất. Một trái tim tràn đầy nhiệt huyết với những cuộc phiêu lưu, một tinh thần trách nhiệm sẵn sàng xả thân vì bạn bè, mới là thứ khiến ông mạnh mẽ trước kẻ thù, chứ không phải cơ thể răng rắc xương cốt của tuổi 70 kia. Chính vì thế, những thứ quý giá trong ngồi nhà cũ kỹ kia, chỉ còn là quá khứ, bỏ chúng đi vì chúng là những hành trình phiêu lưu đã qua, đã kết thúc, và Carl cần phải biết cách dứt bỏ chúng để tiếp tục những hành trình mới trên cuộc đời của mình.

Một người khác lại thắc mắc là tại sao 2 ông già lụ khụ lại có thể hăng máu đến vậy trong cuộc tranh giành quyết liệt gần cuối phim. Tương tự như thắc mắc phía trên, ấy là vì họ có sức mạnh của nhiệt huyết, dù họ đã già, nhưng trái tim của họ thì trẻ hơn bất cứ ai. Thế nhưng chắc có người sẽ nói Charles Muntz là nhân vật phản diện, là kẻ xấu cơ mà? Không, thực tế Up đã cho thấy hình tượng Charles Muntz hoàn toàn không phải kẻ xấu. Ông ta thậm chí còn là một người tốt nữa là khác. Với những gì ông ta đã làm để tiếp đón 2 ông cháu Carl và Russell, không ai có thể nói ông ta là kẻ xấu được. Nhưng chính cuộc đời phụ bạc, chính quá khứ bị hắt hủi và không được thừa nhận, chính cái ước mơ điên rồ và rạo rực trong tim ông đã làm cho ông mờ mắt và mù quáng vì mục đích của mình. Ông đã từng là một người trẻ tuổi tài năng, là thần tượng của không biết bao đứa trẻ, ông cũng đã từng có một cuộc đời phiêu lưu kỳ thú và tuyệt vời khi còn trẻ, cũng đã từng là một đam mê cháy bỏng cho những chuyến phiêu lưu luôn nóng hổi trong tim ông. Từng kỉ vật ông lưu giữ trong chiếc khinh khí cầu của mình chính là những minh chứng thuyết phục nhất cho một con người đầy những đam mê và nhiệt huyết, người đã từng gây những ảnh hưởng lớn lao tới cuộc đời của cả Carl và Ellie, là lý do khiến cho một ngôi nhà có thể bay lên nhờ những quả bóng chứa khí heli. Một con người làm đựơc từng ấy việc, sao có thể là người xấu được?

Nhưng cũng giống như Carl, có lẽ tuổi già đã khiến ông lạc lối, ông đã quên mất rằng sự kì diệu của các cuộc phiêu lưu chình là những chuyến đi, chứ không phải cái đích mà ta muốn tới, và ông thì đã để ham muốn chạm tới cái đích lấn át tinh thần ông, lấn át tình yêu phiêu lưu trong tim ông, tất cả chỉ còn là ham muốn tột độ muốn chứng tỏ mình với thế giới. Một ông già hơn 90 tuổi với những ham muốn sao mà giống với ham muốn của những đứa trẻ đến vậy. Có lẽ, xét cho cùng, những gì ông làm, những gì ông nghĩ, chẳng khác con người của chú bé Russell là bao. Cũng làm rất nhiều, phiêu lưu rất nhiêù, từng trải rất nhiều, chỉ để gây ấn tựơng với ai đó, với Russell thì là một dải băng kín huy hiệu để khoe bố, còn với Muntz, đó là để chứng minh với thế giới rằng ông không nói dối. Muntz chính là tổng hợp giữa một ông già cáu bẳn (Carl) và một tâm hồn trẻ thơ (Russell).

Và có thể nói, sự tinh tế trong việc diễn tả chi tiết phim đã đạt tới đỉnh cao, khi nói về những cái chết – một điều đáng sợ với bất cứ ai – trong một bộ phim hoạt hình (mà ai cũng mang cái định kiến là chỉ dành cho trẻ con), không hề có một từ nào nhắc tới “chết” “giết” “qua đời”. Không một từ, không một hình ảnh miêu tả. Chỉ cần cảm xúc. Tất cả được diễn đạt bằng cảm xúc, bằng ký ức, bằng hoài niệm, bằng ám ảnh, bằng bất mãn và dằn vặt…. Không cần phải nói ra, không cần phải chứng kiến. Liệu một đứa “trẻ con” có hiểu được những khéo léo khi thể hiện những cái chết đó chăng? Tôi thậm chí không tin bất cứ người lớn nào cũng hiểu hết được sự thâm sâu của những chi tiết đó.

Hình ảnh các nhân vật chó chính là sự tinh tế khi xây dựng nhân vật của Pixar. Họ miêu tả tuyệt vời và sống động tất cả những gì có ở 1 chú chó thực sự vào các chú chó 3D trong phim, từ thói nghịên chơi bóng, phản ứng khi có Sóc chạy qua, các động tác như point của các loài chó đã được huấn luyện,…. Và mỗi chú chó đều có một tính cách riêng, một suy nghĩ riêng, một đời sống riêng hết sức phong phú và sống động.

Nếu nói về sự tinh tế trong làm phim của đội ngũ Pixar trong phim này, thì không thể không nói tới “tông màu” của phim (nói rồi, nhấn mạnh thêm tí). Tông màu của Up khiến mình liên tưởng rất nhiều tới những hình ảnh Visualization khi nghe nhạc bằng Windows Media Player, đó là những màu sắc biến đổi liên tục cùng với nhịp điệu của bài nhạc, cùng với cảm xúc của bài nhạc. Up cũng vậy, với cùng một khung cảnh, mà trong 2 tình huống với tâm trạng và không khí khác nhau, chúng lại mang trên mình những tông màu khác nhau. Nhưng ở đây nó không chỉ đơn giản là tông màu, mà nó còn là cái “không khí”, Pixar đã khiến cho khán giả “cảm” được cái cảm xúc của những nhân vật trong phim chỉ thông qua việc thay đổi tông màu của cùng một khung cảnh trong phim. Ví dụ như khung cảnh căn phòng khách với 2 chiếc ghế bành đặt cạnh nhau, khi hai vợ chồng Carl hạnh phúc bên nhau, tất cả mọi thứ chùm một tông màu rực rỡ tươi sáng và lạc quan thấm trong từng vật dụng một, thì những trường đoạn buồn lại được bao trùm bởi tông màu xam xám, khiến cho khán giả cũng cảm thấy chùng theo tâm trạng của cảnh phim.

Phối hợp theo những tông màu được chuyển tiếp lẫn nhau cực kì tinh tế và uyển chuyển đó lại là những bản nhạc tuyệt vời có khả năng lèo lái, điều khiển tâm trạng người xem một cách hết sức nhẹ nhàng. Cái tài của nhà soạn nhạc chính là khiến cho bản nhạc hoà quyện được vào từng cảnh phim, trong đó có nội tâm, nội dung, hình ảnh và màu sắc, và những bản nhạc nền của Up đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đó, chính nhờ vậy, hiệu quả đưa người xem vào tâm trạng của nhân vật trong phim đã được hoàn thành một cách hoàn hảo.

Những trường đoạn buồn bã, hài hước, và vui vẻ nhẹ nhàng đuợc phối hợp một cách nhịp nhàng trong mạch phim, khiến tớ có cảm giác như bộ phim như một bản nhạc lớn, mà những tình huống trong đó chính là những nốt nhạc trầm bổng, liên kết với nhau không chỉ chặt chẽ mà còn hết sức nhẹ nhàng, khán giả không khi nào bị shock vì các tình huống bị chuyển tiếp quá nhanh, quá bất ngờ, không có khi nào đang cười thả cửa thì bỗng nhiên lại bắt họ rơi ngay vào tâm trạng trầm lắng của những trường đoạn buồn.

Như ta đã biết, khung cảnh của Paradise Fall đã được các nhà làm phim lặn lội tới tận Venezuela để tham khảo khung cảnh thực và mô phỏng lại trong phim. Nếu lại khen trình độ kỹ thuật của Pixar nữa thì sẽ là thừa, nhưng cái mà Pixar đã làm được với tất cả những hình ảnh trong phim, mà Paradise Fall là một phần, họ đã không chỉ làm cho nó đẹp, để thể hiện trình độ CGI, mà là họ đã làm nên các kiệt tác nghệ thuật bậc thầy, vì những hình ảnh trong phim không chỉ đơn giản chỉ là các mô hình 3D chuyển động và mô phỏng, mà còn là những phản chiếu cảm xúc tuyệt vời với câu chuỵên phim. Không chỉ dừng lại ở các hình ảnh 3D, mà còn ở các hình ảnh 2D xuất hiện trong phim (đoạn 2 vợ chồng vẽ lên tường ngọn tháp và con cò). Thật sự vì mình là một người đam mê và đang học về hội hoạ, nên mình quá ấn tượng với 2 bức tranh đó. Cũng giống như những gì mình đã nói ở trên về phần hình ảnh trong phim. 2 bức tranh đó, không chỉ đơn giản là những nét vẽ 2 chiều, mà đó còn là cảm xúc, là ước mơ của 2 vợ chồng Carl truyền tải vào đó. Ai không biết sẽ nghĩ những nét vẽ đó thật là nguệch ngoạc, nhưng trên thực tế, đó là những nguệch ngoạc của những hoạ sĩ tuyệt vời, không chỉ có tay nghề cực kỳ vững chắc, mà còn có khả năng truyền tải được tâm lý của nhân vật thông qua những bức tranh đó.

Với cá nhân mình, bộ phim chính là bài học tuyệt vời nhất về ước mơ của mỗi người trong cuộc đời, và hãy thực hịên nó càng sớm càng tốt, đừng để cuộc đời trôi qua rồi mới cảm thấy hối hận vì tuổi trẻ nhiệt huyết đã hết. Bạn cần phải có ước mơ, đó chính là ý nghĩa to lớn nhất của tuổi trẻ.

nó càng khẳng định với mình hơn nữa rằng, một bộ phim tuyệt vời nhất, là bộ phim đã chinh phục được tất cả các khán giả bất chấp tuổi tác, dù là 3 tuổi hay 130 tuổi, bộ phim đều có một giá trị tinh thần tuyệt vời không thể chối cãi, và đó chính là cái giá trị không thể nào thay thế của phim hoạt hình Disney bên cạnh các bộ phim về lịch sử, chính trị, chiến tranh đau đầu nhức óc mà vốn khi làm ra chỉ nhắm đến duy nhất một nhóm khán giả người lớn (mà còn phải là người lớn có tri thức).

Có bao nhiêu phim mà ở trong rạp bạn được nghe thấy tiếng 1 em bé cười khoái chí song song với tiếng cười của một bác nữ trung niên tầm 50 tuổi trước hình ảnh chú cho Dug ngốc nghếch nhưng cực kỳ dễ thương? Với tôi thì chỉ có một.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

Tìm không ra lối thoát


Hôm nay, nghỉ lễ 2-9.
Năm nay, nó k còn ý nghĩa gì với mình sau bao nhiêu điều được vạch trần và những điều đang diễn ra với cái đất nước này.
Ở nhà, một mình trong bốn bức tường của căn phòng. Sau một vòng lướt web qua vài trang của những người bạn.
Mình nhận ra đã mất.

Cũng chẳng ngạc nhiên về điều này.
Chỉ ngạc nhiên cho cái bản chất của mình.
Lạnh lùng đến đáng sợ. Tàn nhẫn đến không ngờ.

Mình mất vì mình muốn như thế. Điều này mới thật ngỡ ngàng.
Anh - thật sự đi khỏi cuộc sống mình. Không một chút gợn sóng, không một chút níu kéo sau những cố gắng. Giờ chẳng còn lại một chút cảm xúc. Mất thêm một người bạn.

Bạn - quyết định từ bỏ vì những khác nhau trong quan điểm sống. Sau một lần, mình với bạn mất hết những gì đã có sau bao năm. Chẳng muốn vun đắp, chẳng muốn nuôi dưỡng cho một tình bạn đã có lâu như thế.

Lắm lúc có những thứ đã mất không thể quay lại dù là tình yêu hay tình bạn.
Mình không hối hận bạn à.
Dù vẫn biết tìm được một người bạn thật sự rất khó nhưng không hiểu sao bản thân vẫn thế.

Ngỡ ngàng với những thứ diễn ra xung quanh......chỉ là ngỡ ngàng ........rồi ừ, bình thường, cũng chẳng sao. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bàng hoàng với chính con người vô cảm của bản thân.

Rồi sẽ hối hận như đã từng không?
Một tình yêu không thể tìm thấy.
Một tình bạn không thể quay lại.

Và......
Mất tình bạn đang có ..
Mất ý nghĩa cần có...

Rồi... một ngày chẳng còn lại gì......

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Khi bạn có niềm tin

Có đôi lần rơi vào trạng thái hoang mang, hụt hẫng, chới với, vô định trước tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, tôi trở nên dè dặt, đắn đo, ngập ngừng và sợ hãi con đường phía trước. Nhưng rồi tôi hiểu, nếu lót dưới bước chân mình một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống thì nỗi sợ hãi sẽ không là gì cả.


Chẳng ai trong chúng ta sống mà không có niềm tin, chỉ là niềm tin tồn tại như thế nào thôi. Bởi đây không phải thứ đồ vật có thể nhìn, sờ mó, cầm nắm, và dĩ nhiên càng không thể thấy được nó khi ta bao phủ mình một sự hoài nghi về chính bản thân, cũng như sự hoài nghi về cuộc sống.

Cuộc sống mang đến cho ta tất cả những gì nó muốn, chứ không phải những gì ta muốn, và dù muốn hay không ta cũng phải đón nhận những thứ cuộc sống gửi đến cho mình. Tuy nhiên, ta có quyền lựa chọn một cách, một thái độ để đón nhận. Gượng ép hay cởi mở với niềm tin yêu cuộc sống?

Cuộc sống có bao giờ trơn tru, hoàn hảo, bằng phẳng với ai đó trong chúng ta đâu. Mỗi người có một nỗi niềm, tâm tư, khó khăn, trở ngại riêng và những nỗi đau không ai giống ai, nhưng sống với niềm tin giúp ta cảm thấy mọi thứ trở nên tốt hơn.


Khi những thử thách của cuộc sống làm ta đau đớn, ta sẽ tìm thấy sự an ủi cần thiết nơi những người thân, những người bạn, nhưng họ chỉ là người khơi dậy niềm tin nơi ta mà thôi. Chính ta mới là người nuôi dưỡng niềm tin, và làm cho niềm tin sống và tồn tại. Hãy nuôi dưỡng nó bằng sự nhẫn nại, kiên trì, ý chí kiên định, bằng nghị lực đủ lớn để cảm thấy ta có thể tiếp tục bước về phía trước, mà không tìm cho mình một ngã rẽ nào khác tiêu cực hơn.

Vì sao ta có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, hai tay, hai chân? Nhưng chỉ có một cái đầu, một cái miệng và một trái tim. Ta sinh ra và có một hình hài như thế đều có ý nghĩa cả!

Ta có hai con mắt bởi cuộc sống muốn ta nhìn, quan sát nhiều hơn và biết trân trọng những gì ta đang có.

Ta có hai cái tai, bởi ta cần phải lắng nghe nhiều hơn những âm thanh cuộc sống muốn gửi đến.

Ta có hai lỗ mũi, để hít thở nhiều hơn và cảm ơn những gì cuộc sống đã ban tặng.

Ta có hai cái tay, để làm việc, cầm nắm và trao tặng yêu thương cho mọi người.

Ta có hai cái chân, để bước đi nhiều hơn, đến những nơi mà ta muốn, và rồi những bước chân đó sẽ cho ta biết đâu là bến đỗ cuộc đời mình.

Vậy tại sao ta có một cái đầu? Một cái miệng? Và một con tim?

Ta có một cái đầu, vì ta cần gom lại tất cả những gì đã thấy, đã nghe, đã làm, đã đi, quy tụ về làm một trong suy nghĩ của mình, để soi xét và phân tích tất cả mọi việc dưới ánh sáng của niềm tin.

Ta có một cái miệng, chẳng phải ta cần nói ít lại những lời than vãn, trách móc, than phiền hơn đó sao? Vì than vãn, trách móc, than phiền chỉ làm cho niềm tin của ta bị bào mòn, hoen rỉ, rạn nứt, mục rữa đi mà thôi.

Trái tim chính là cái "kho" chứa đựng của tâm hồn, không cần phải có đến hai cái đâu, bởi con tim có thể lưu trữ tất cả những gì nó muốn và giới hạn là vô tận, là nơi cho niềm tin cư ngự và được che chắn trước những sóng gió của cuộc đời.

Vậy đấy! Niềm tin là một ngôn từ hết sức đơn giản mà ai cũng có thể nói được, đọc được. Nhưng để có được niềm tin là một điều kỳ diệu mà mỗi người cần nỗ lực giành lấy. Niềm tin sẽ giúp ta đứng vững trước vòng xoáy cuộc đời và khi bạn có niềm tin bạn sẽ làm được những điều tưởng chừng không thể.

Hãy trân trọng niềm tin đang có nơi mình, và làm giàu giá trị của niềm tin, cũng như phát huy sức mạnh của niềm tin bằng những hành động cụ thể bạn nhé!

(Hoathuytinh)

P/s: đọc xong và hành động, lòng thanh thản lạ thường...

Cuộc sống không ở đây....

Ngày trước, đọc bài này em rất thích. Một thế giới ảo mãi chỉ là thế giới ảo.
Ở nơi đó, ta có thể bộc bạch với một người xa lạ những nỗi niềm của bản thân mà k lo sợ và k phải chịu trách nhiệm.
Vẫn biết thế.....
Vậy mà em vẫn muốn sống thật, muốn là chính mình trong thế giới ảo ấy.
Em tin sẽ có người như em, sống thật....
Và em tưởng gặp được bạn anh à.
Một người cũng thật như em, nhưng em sai rồi.
Có thể thật giây phút này rồi người ta cũng có thể phủi bỏ mọi trách nhiệm với nó.
Em buồn... và thật sự k muốn tiếp tục anh à.

Cho dù là thế giới thật hay ảo, chỉ cần ta đã dành tình cảm cho nó thì ta cũng sẽ thất vọng, hụt hẫng khi sự tôn trọng k dành cho nhau.

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009

Ngày đầu tuần u uất

Trước giờ, dù như thế nào, anh vẫn luôn quan tâm em. Chính vì điều đó mà em k thể quên anh. Nhưng hôm nay, em có thể hiểu điều đó đã k còn tồn tại. Em chẳng đau buồn gì vì dường như mối quan hệ không rõ ràng dai dẳng của chúng ta đã không còn mang lại cảm xúc cho cả hai. Những cảm xúc yêu thương cần có cho anh và em.

Em thật sự quá thất vọng về cuộc sống này. Về anh, về em, về người bạn mới quen...
Em vẫn biết sự đời rất phủ phàng nhưng em vẫn k ngờ nó quay lưng với em như thế.
Anh quay lưng, em chơi vơi thật nhưng em tin rồi em sẽ thanh thản
... Sẽ có một ngày như thế anh à. Em hứa.
Bạn quay lưng, em hụt hẫng trong những nghĩ ngợi. Một tình bạn chỉ tồn tại vài ngày. Em rất buồn anh à vì tình bạn này như một làn gió ấm áp, nó giúp em tin vào cái gọi là duyên ngộ. Một điều từ lâu em nghĩ rằng k còn tồn tại. Em chân thành và nghĩ rằng bạn cũng chân thành ... thế mà giờ em cảm nhận đâu đó sự thiếu trân trọng. Mà ích gì anh nhỉ?
Đó chỉ là một người trong forum chat, vô tình chat, vô tình hợp ý và rồi vô tình chia tay. Thế giới ảo mà, có sự ràng buộc gì đâu nhưng nó vẫn để lại trong em một sự tổn thương nào đó. Em có thể hiểu một cách rõ ràng, không phải ta cứ chân thành thì sẽ được chân thành mà có khi là nỗi đau, tổn thương mà có lẽ phải mất một thời gian dài để hàn gắn dù nó chỉ bắt đầu cách đây vài ngày.
Em cứ trò chuyện với anh của em như anh vẫn tồn tại dù em biết rằng anh của hôm nay không phải là anh của hôm qua. Anh hôm qua là người mà em luôn muốn tâm sự mọi điều. Một người tồn tại thật sự. Anh hôm nay là người trong trí tưởng tượng của em.

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

Ngày cuối tuần nghĩ ngợi


Nghĩ về anh, một cảm giác rất nặng nề. Khi gặp nhau vẫn tồn tại đó một khoảng không vô hình mà giờ đây chẳng ai còn muốn rút ngắn. Giờ đây ta chỉ muốn xóa bỏ nhau trong đời để tìm một niềm hạnh phúc đơn giản hơn, tự nhiên hơn, bớt phiền muộn hơn...
Nghĩ về bạn,
Đến với bạn quá ngẫu nhiên, quá nhanh chóng. Càng hiểu về bạn mình thật sự sợ. Sợ quá khứ của bạn. Sợ con người bạn. Ban đầu, chỉ là vui nhưng giờ đây nó có lẽ k đơn giản như thế. Người bạn chat à. Có lẽ vốn dĩ mình k quen nghe những lời ngọt ngào nên lời bạn thật lạ với mình. Nhưng mình k thích con người mà bạn đã sống. Mà mình có quyền gì nhỉ. Chúng ta chỉ là bạn chat thôi mà. Một thế giới ảo!!!!!

Thứ Tư, 29 tháng 7, 2009

Cháo gà

Trích từ trang : http://my.opera.com/danquynh/blog/show.dml/507800

Trong tiếng Mỹ có thành ngữ "duck soup" (cháo vịt) có nghĩa là chuyện... nhỏ - chuyện đơn giản, không tốn nhiều công sức. Tôi thì có một thành ngữ khác - cháo gà, cũng có nghĩa là chuyện nhỏ Trước kia, tôi thường đọc sách dạy nấu ăn, xem các chương trình ẩm thực,... rồi lượm mỗi nơi một tí để tự sáng tạo ra cái món ngon tuyệt này (ít ra là tôi cảm thấy thế ). Và tuyệt hơn nữa là tôi không phải tốn nhiều công sức để chuẩn bị và nấu nướng. Vì vậy, đó đã là món ruột của tôi trong suốt những năm tháng xa mẹ. Và quan trọng hơn, đó cũng là món mà tôi thường xuyên giới thiệu cho bạn bè các nước, để sau đó luôn nhận được lời khen ngợi "món ăn Việt Nam ngon và healthy hơn món ăn Tàu rất nhiều"
Để làm món này, tôi chỉ cần thịt gà, cà rốt, hành lá, gạo, nước mắm, muối, tiêu, chanh. Tất cả những nguyên liệu này đều có thể dễ dàng tìm kiếm ở bất cứ đất nước nào trên thế giới. Đối với du học sinh, mua những nguyên liệu này cũng là một cách tiết kiệm chi phí, vì thịt gà là loại cung cấp protein rẻ tiền nhất so với tất cả các loại còn lại. Nếu có phải đãi nhiều người thì cũng không tốn kém nhiều lắm. Và vì là món soup nên cũng rất dễ... tiêu thụ, không sợ thừa mứa làm tốn chỗ trong tủ lạnh chung ở Ký Túc Xá sinh viên Công đoạn cần nhiều kỹ năng nhất trong quá trình chế biến món này là "rang gạo".
Nếu ai có thói quen vo gạo thì cần phải để gạo thật khô sau khi vo, rồi mới bắt đầu rang. Thật ra, gạo xuất khẩu sang các nước phát triển thì hình như không phải vo (?) Mỗi lần tôi vo, bọn Tây cứ trố mắt ngạc nhiên. Rang gạo nhằm hạn chế tiết nhựa trong quá trình nấu cháo, ăn sẽ đỡ ngán hơn rất nhiều. Lửa để rang gạo phải để càng nhỏ càng tốt, nếu không gạo sẽ cháy trước khi kịp vàng đều mặt. Trong khi rang cũng phải đảo đều tay để gạo vàng đều. Có một công đoạn cần sự kiên nhẫn một chút: cắt cà rốt. Nhưng không sao, có thể nhờ housemates hoặc classmates phụ cắt Cà rốt sẽ làm cho nước cháo có vị ngọt tự nhiên của rau củ, chứ không ngọt hóa chất của bột ngọt hay bột nêm. Ngoài ra, cà rốt cũng làm cho cháo có màu đẹp hơn Cà rốt được cắt hạt lựu cho... dễ ăn vì nhiều người Việt Nam không thích ăn cà rốt, dù đây là một nguồn cung cấp vitamin A dồi dào, đặc biệt khi được nấu chín. Vitamin A rất tốt cho mắt, bảo đảm khỏi bị... cận thị nếu học bài nhiều Ngoài ra, nếu ai đó lỡ ăn gì đó bậy bạ đến nỗi bị Tào Tháo rượt, thì cà rốt cũng giúp... cắt cơn luôn.

Trước tiên, bỏ gà vào một xoong nước lạnh luộc cho sôi. Vặn thật nhỏ lửa, rồi cho gạo rang vào, nếu lửa lớn sẽ bị trào, và phần mỡ gà béo ngậy sẽ trôi xuống lò. Gà luộc khoảng nửa tiếng thì vớt ra, để lâu quá thì thịt gà bị bở, ăn không ngon. Để gà nguội, rồi gỡ xương bỏ lại vào nồi cháo cho ngọt nước. Muốn gạo nhanh nhừ thì phải để lửa thật nhỏ, sôi lăn tăn, cứ khoảng 20 phút vặn lửa lớn cho cháo sôi bùng, đổ một chén nước lạnh vào. Nóng lạnh gặp nhau đột ngột sẽ làm cho hạt gạo vỡ ra, đỡ mất thời gian hầm (đỡ tốn nhiên liệu nữa). Khi thấy hạt gạo đã vỡ nát rồi thì bỏ cà rốt vào. Khi cà rốt mềm là cháo đã được.Muốn cháo có vị ngon thì cần nêm một muỗng canh nước mắm. Nhưng không được nêm nhiều quá vì nước mắm sẽ làm cho cháo có vị chua. Sau đó nêm thêm muối cho vừa ăn. Hành lá cắt nhỏ và cho vào khi đã tắt lửa. Nếu bỏ vào khi còn lửa thì sẽ làm mất các vitamin trong hành (vitamin gì thì tôi... không nhớ vì đọc lâu quá nên quên mất rồi), ngoài ra, lửa to còn làm cho hành bị vàng, nhìn không thẩm mỹ Món ngon phải đạt tiêu chuẩn bắt mắt nữa mà Hành lá còn giúp hút mùi của nước mắm Nhưng mà Prof. Miller ở Pace - người nổi tiếng nấu ăn ngon và sành ăn - vẫn phát hiện ra tôi có nêm nước mắm khi nếm món cháo gà của tôi
Thịt gà có thể xé để trộn gỏi. Nếu thấy phiền phức quá thì chỉ cần xé miếng vừa ăn, khoảng 1cm chiều ngang, 5cm chiều dài, rồi cho một muỗng café nước mắm, một muỗng café muối, một ít tiêu (tùy thích) và vắt một lát chanh vào (định lượng cho một cái đùi gà). Đôi khi tôi dùng cánh gà để luộc lấy nước nấu cháo (vì cánh gà ở "bển" rất rẻ). Cũng sau 30 phút thì vớt cánh gà ra, để ráo nước (nhớ đổ phần nước chảy xuống từ cánh gà vào lại nồi cháo ), ướp cánh gà với nước mắm, hành củ, và chế biến món cánh gà chiên nước mắm, ăn với tương xí muội, cũng ngon ra phết Cháo mới nấu hôm Chủ nhật 08/10/2006
Yêu cầu của món này là cháo không được đặc quá (ước lượng khoảng một nắm gạo (nắm tay) cho hai lít nước); Gạo phải nở như bông; Cà rốt mềm vừa ăn; Cháo không được có vị chua của nước mắm. Khi dọn ra thì tô cháo phải có màu vàng của mỡ gà, trắng của gạo, đỏ cam của cà rốt, xanh của hành lá và mùi thơm của thịt gà. Thịt gà có đủ vị mặn (nước mắm, muối), ngọt (của thịt gà ), chua (của chanh), cay (của tiêu). Bạn làm thử nhé, bảo đảm sẽ thích ngay mà .

Thứ Tư, 22 tháng 7, 2009

Gặp lại anh

Trước ngày gặp lại, em rất vui. Một cảm giác rất lạ, lâu rồi em k có.
Sau ngày gặp anh, em rất buồn. Trái tim em tưởng đã lạnh băng lại một lần nữa dấy lên nỗi đau.
Em hối hận phải chi đừng gặp lại anh.
Gặp lại anh, em càng đau đớn vì biết rằng em và anh vẫn là một khoảng vô hình, dường như k thể tiến gần. Dường như sự kìm nén của hai chúng ta giờ đã hóa thành sự hằn học trong anh đối với em. Ít ra em cảm thấy điều đó trong mắt anh.
Gặp lại anh, trái tim em lại bị đánh thức bởi những cảm xúc bồn chồn, trông đợi... nhưng đáng buồn thay là đó chỉ là những xúc cảm vô vọng, bế tắc và không lối thoát.
Gặp lại anh, em một lần nữa muốn trốn chạy.

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Chào anh nhé!!!

Em thất bại, anh nhỉ? Em chẳng còn buồn nữa. Chỉ là một cảm giác dửng dưng, sao cũng được. Như chị Trang hạ nói : tình yêu giống như cơn điên tức thời, sau cơn điên ta trở nên dửng dưng. Anh cũng thế và em cũng thế.
Chúng ta k đến được với nhau vì chính chúng ta. Anh khó có sự can đảm ngày nào. Em chờ đợi trong hoài nghi vì những điều đã xảy ra. Cảm xúc đã qua, mong đợi cũng qua. Thất vọng và giờ cũng chẳng còn cái cảm xúc gọi là thất vọng nữa. Dửng dưng. Từ này thật hay và hợp cho chúng ta.
Anh chờ đợi một người mới có thể khơi dậy trong anh những cảm xúc xưa, lòng dũng cảm xưa,...
Em cũng thế. Một người nào đó sẽ xuất hiện và bước vào đời em với những kỉ niệm và cảm xúc mới. Có thể có mà cũng có thể không. Nhưng em hy vọng rằng trái tim k bị đánh lừa rằng trong em đã mất anh.
Em để cho người khác bước vào đời sống em rất chân thành nhưng khi em k còn cảm nhận được sự chân thành đó từ họ thì em sẽ là người để họ ra đi dù họ có muốn hay không. Anh là một người thật đặc biệt và em đã không để anh đi như em muốn. Em hy vọng đây là lần cuối cùng.
Một ngày nào đó, ta sẽ lại gặp nhau như những người bạn cũ. Đơn giản chỉ là thế.
Chúc anh chờ và tìm được một người hiểu anh nhưng k phức tạp như em.

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Painter of the wind

Bạn ơi, tình yêu ở đây mình đề cập là tình yêu nam nữ bởi theo mình tình cảm HJ dành cho YB là tình yêu của một nữ nhi dành cho một trang nam tử khi HJ chưa biết thân phận của YB. Tình cảm ấy lớn dần đến khi biết được chân tướng sự thật thì HJ k thể quay lại. Còn tình cảm YB dành cho HJ cũng rất sâu đậm nhưng mình xin đính chính lại lần nữa: đó k phải là tình yêu nam nữ, đó là tình tri kỉ của một YB nữ nhi phải che giấu thân phận, của một họa công say mê trước cái đẹp, của một nghệ sĩ tìm được sự đồng điệu về tâm hồn với một nghệ sĩ khác qua tiếng đàn và quan trọng hơn hết tìm được tuổi thơ tưởng đã mất. Nơi đó YB có cha, có mẹ có một cuộc sống hạnh phúc như bao người.Có một phân tích, khi HJ quyết định trao thân cho YB trước khi bị bán. Ánh mắt YB khi phản ứng trước hành động của HJ k phải là ánh mắt của một nam tử nhìn người con gái mình yêu mà là ánh mặt ngạc nhiên, ngại ngùng và bối rối vì sự việc đã đi ngoài sự tưởng tượng của chính bản thân YB.Những tình cảm trong phim đều đẹp. Tình thầy trò (HD-YB), tình anh em (YEONG BOK - YB), tình bằng hữu (HD - cha YB), tình tri kỉ (YB-HJ) và đặc biệt là tình yêu (HD-YB-HJ-Yeong Bok)... Việc chúng ta cảm mến mối tình nào trong phim đều chủ yếu dựa vào cách nhìn của chúng ta như thế nào về tình yêu. Riêng mình, chưa bao giờ cảm thấy tình cảm YB dành cho HJ là tình yêu của một chàng trai dành cho một cô gái. Mình đồng ý tình cảm YB-HJ cũng sâu sắc nhưng đó k phải là tình yêu mà chúng ta vẫn hay gọi là tình yêu. Một con người có khi vui, có khi buồn, có lúc thành công, lúc thất bại, lúc mạnh mẽ và cả yếu đuối. Một tình yêu trọn vẹn giữa nam và nữ là khi cả 2 cùng trải qua thử thách, gian truân, có thể mạnh mẽ và cũng có thể yếu đuối trước đối phương. Và quan trọng luôn là chính mình. Và mình chỉ có thể thấy YB là:Một họa công tài hoa phản ánh đời qua nét vẽ kh bị những rào cản của xã hội thời đó chi phối (những bức tranh phản ánh đời sống Triều Tiên, những hủ tục lạc hậu thời xưa).Một học trò với những ý tưởng sáng tạo không thua kém thầy (phân tích hình ảnh một chú chim được vẽ trong cái lồng - tức đặt ngữ cảnh vào tranh thì hình ảnh trong tranh sẽ tràn đầy cảm xúc và người xem tranh có thể hiểu được điều mà người vẽ muốn gửi gắm).Một tiểu đệ vẹn tình trọn nghĩa (Huynh tưởng đệ có thể vẽ tiếp được khi thấy tay huynh bị đập nát sao! hay hình ảnh tự đập nát tay mình hay tham gia vẽ ngự chân để anh được quay về học viện).Một bằng hữu thấu hiểu tri kỉ (cảm nhận được nỗi đau mà HJ có khi bị bán như một món hàng, k thể tự định đoạt cuộc đời mình).Một thần tử ngông cuồng, nông nổi (xé toạt ngự chân trước cả triều đình để rồi hãi hùng, sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết vì hành động thiếu suy nghĩ ấy).Một cô gái trong vỏ bọc nam tử hoảng hốt, yếu đuối cần sự chở che (khi bị té xuống giếng hay sợ bóng tối khi vào phòng tranh vào ban đêm).Một nữ nhi với những rung động khi có những va chạm với nam tử hữu tình.YB là tất cả những con người đó khi bên cạnh có KHD. Chỉ có KHD là người làm được điều đó.Chính vì thế với mình đó mới là tình yêu trọn vẹn. Có thể nó không thơ mộng nhưng nó chứa tất cả những cung bậc tình cảm mà một tình yêu trọn vẹn cần có. Vui, buồn, giận, say mê, thông hiểu, hy sinh,... Mối tình đó hội tụ tất cả những cảm xúc. Bản thân YB là nữ, cho nên dù phải sống từ nhỏ trong lớp vỏ là nam thì tự trong sâu thẩm, trong bản chất YB vẫn là nữ. Và mình vẫn nhìn YB là nữ. Bạn hãy thử đặt mình vào vị trí YB, bạn sẽ muốn sống một cuộc đời với lớp vỏ bọc hay đường hoàng là chính mình - một nữ nhi nhưng tài năng không thua kém bất kì một nam tử nào? Môi trường xã hội buộc YB phải là nam, thậm chí đôi lúc chính YB cũng quên đi thân phận nữ nhi của mình. Nhưng chính KHD là người để YB là chính YB, để YB trở về với chính mình - một cô gái.

Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009

A million stars falling from the sky - 2002

*Từ Iuphimhan:

http://www.iuphimhan.com/sarang/index.php?showtopic=11732


A Million Stars Fall from the Sky /
The Smile Has Left Your Eyes
Sora Kara Furu Ichioku no Hoshi/
空から降る一億の星 - Fuji TV 2002




Câu chuyện trong A Million Star Falling From The Sky bắt đầu từ quyết định của một con người. Hai mươi lăm năm trước, khi Kanzo quyết định một mình bước chân vào ngôi nhà đó mà không đợi đồng nghiệp đến tiếp cứu, ông hoàn toàn không ngờ hành động này đã làm thay đổi số phận của hai sinh mạng, rồi sự phát triển của hai sinh mạng này đã tác động qua lại khiến số phận và cuộc đời ông (cùng nhiều người khác) bắt đầu thay đổi theo.

Akashiya Sanma trong vai Dojima Kanzo

Kimura Takuya trong vai Katase Ryo

Fukatsu Eri trong vai Dojima Yuko

Igawa Haruka trong vai Nishihara Miwa

Shibasaki Kou trong vai Mizashita Yuki

Megaupload:

TẬP 1
http://www.megaupload.com/?d=7X78XM0A
TẬP 2
http://www.megaupload.com/?d=ZJ8Q8WSM
TẬP 3
http://www.megaupload.com/?d=HMHXD8WI
TẬP 4
http://www.megaupload.com/?d=YMMIUNFE
TẬP 5
http://www.megaupload.com/?d=L4BCAI3M
TẬP 6
http://www.megaupload.com/?d=CMPC3VR0
TẬP 7
http://www.megaupload.com/?d=N5VRP35A
TẬP 8
http://www.megaupload.com/?d=G32VVKWA
TẬP 9
http://www.megaupload.com/?d=1AFFCREZ
TẬP 10
http://www.megaupload.com/?d=JIBDVQ34
TẬP 11
http://www.megaupload.com/?d=AGA32VN7

Mediafire:

TẬP 1
Part 1 Part 2 Part 3
TẬP 2
Part 1 Part 2
TẬP 3
Part 1 Part 2
TẬP 4
Part 1 Part 2
TẬP 5
Part 1 Part 2
TẬP 6
Part 1 Part 2
TẬP 7
Part 1 Part 2
TẬP 8
Part 1 Part 2
TẬP 9
Part 1 Part 2 Part 3
TẬP 10
Part1 | Part2
TẬP 11
Part1 | Part2 | Part3 | Part4

# Từ :http://turtlelink.blogspot.com/2009/06/sora-kara-furu-ichioku-no-hoshi.html

01-02.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=KO6JBKL6

03-04.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=RRIDC1VZ

05-06.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=9GT8V1YL

07-08.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=3XC79B31

09-10.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=X2D0D220

11end.rmvb
http://www.megaupload.com/?d=DFJ3VE7B





* Từ yxine.com:http://www.iuphimhan.com/sarang/index.php?showtopic=11732

Không ai có thể phủ nhận được rằng Kimura Takuya là ông hoàng của phim truyền hình Nhật Bản . Phim anh diễn lúc nào cũng có tỉ số bạn xem đài cao nhất Nói về bề ngoài của anh thì mỗi người mỗi ý , có người cho rằng anh đẹp, có người không . Về diễn xuất, có người sẽ khen nhưng cũng có người chưa vừa ý . Nhưng có một điều đặc biệt nhận thấy ở Kimura Takuya là anh có nét thu hút (charisma) trong bất cứ vai nào anh diễn, và với bạn diễn nào anh diễn cũng ăn ý (chemistry) . Từ diễn viên cùng lứa với anh (trong Pride), với các diễn viên nhí (Engine) , cho đến với các diễn viên cao tuổi (The Grand Family) . Diễn với ai anh cũng đều toả sáng và giúp bạn diễn toả sáng theo chứ không lu mờ dưới cái bóng "ông hoàng" của anh .

One Million Stars Falling From the Sky là 1 ví dụ điển hình, lần đầu cộng tác với nữ diễn viên Fukatsu Eri, là 1 diễn viên hạng B, tiếng tăm không bằng các nữ diễn viên từng hợp tác với anh, nhưng anh và cô đã tạo ra được 1 đôi bạn diễn ăn ý . Nói đôi bạn diễn ăn ý thì không thể không nhắc nam diễn viên Akashiya Sanma, nổi tiếng là diễn viên hài, trong đây, vai của ông là nhân vật đối thủ của Kimura Takuya, nhưng ông lại có sức ảnh hưởng không kém với Kimura .

One Million Stars Falling From the Sky có thể được xếp vào loại phim "love it or hate it ", rất kén khán giả . Một bộ phim nặng nề, kết thúc thảm và đen tối . Đây chính là sự mới mẻ trong kịch bản của nhà viết kịch bản nữ Kitagawa Eriko , một kịch bản gia rất quen thuộc với khán giả phim truyền hình Nhật Bản qua các phim tình cảm nhẹ nhàng Orange Days, Beautiful Life, Long Vacation, Over Time … Ngay tập đầu phim, nếu ai không có kiên nhẫn thì sẽ bỏ ngang vì diễn biến quá chậm . Ở tập đầu, khán giả sẽ tự hỏi, phim bao giờ mới đi vào vấn đê chính . Nhưng tập đầu ấy là phần quan trọng, vì đó là cuộc gặp gỡ đầy số phận cúa các nhân vật chính.

Kanzo là một cảnh sát được phái điều tra cái chết một nữ sinh viên nhìn sơ qua là tự tử, nhưng đó là vụ mưu sát . Trên đường đi điều tra, gặp đèn đỏ , ông dừng xe, nhìn qua tay lái của mình thì thấy một chàng thanh niên nét mặt dửng dưng . Nhưng sao mà cái nét mặt đó làm cho Kanzo ghi nhớ hoài, ông thấy chàng thanh niên đó có nét gì đó làm ông muốn tìm hiểu .

Thực ra , ngay đầu phim khán giả đã nhận ra được Ryo là hung thủ giết không phải một mà rất nhiều người . Thế thì tất nhiên nhân vật chính của chúng ta không có kết cục tốt rồi . Cái chính của phim là lôi kéo khán giả tìm hiểu tại sao Ryo lại sống một cuộc sống cô đơn và độc ác như thế . Anh không hề có tình cảm, mục đích sống của anh là đùa vui với tình cảm con người . Ryo không cần phải ra tay , anh lợi dụng những cô gái si mê anh, mượn tay họ giết người . Kanzo không hề có bằng chứng để bắt Ryo dù sự thật rành rành ra đó . Kanzo càng yếu thế khi em gái cúa ông là Yuko cũng đem lòng yêu Ryo . Thực ra, Yuko không phải như các cô gái kia yêu Ryo một cách mù quáng, nhưng đến kết phim khán giả mới hiểu tại sao biết anh giết người mà cô vẫn yêu anh . Yuko và Ryo có một nối kết mà họ không thể cưỡng lại được . Chỉ có Yuko mới làm cho Ryo thấy cuộc sống cúa anh mới có một ít sự sống .

One Million Stars Falling From the Sky không phải phim tình cảm nhẹ nhàng, cái cuốn hút của nó là sự đen tối cúa Ryo . Anh không có sự sống hạnh phúc từ nhỏ nên anh ghét những hạnh phúc cúa người khác, tìm mọi cách để đập phá, huỷ hoại hạnh phúc cúa người đời . Đây chính là Kimura Takuya , ông hoàng cúa phim Nhật Bản, anh không ngại diễn vai phản diện khiến cho khán giả căm ghét vẻ lạnh máu của nhân vật anh diễn . Đối nghịch với Ryo, là một Kanzo có một chuyện quá khứ ám ảnh ông suốt đời, tìm mọi cách ngăn cản em gái mình yêu kẻ sát nhân dù mạo hiểm dùng đến cách mình có thể đi tù . Quá khứ của Kanzo và Ryo lại có liên quan gì đến nhau, để khán giả ngay lúc đầu tưởng rằng nắm bắt được kết quả, để rồi lại bất ngờ với kết cục phim, dù đó là một kết cuộc hoàn toàn "Shakespeare" nhưng rất là hợp lý và không thể thay đổi khác đi được .





Hàng triệu ngôi sao rơi xuống từ bầu trời, nụ cười đã tắt trong ánh mắt ai. Ai đó đã đi đến đích cuối cùng, và ai đó cũng đạt được ước muốn một cuộc sống tốp đẹp hơn. Thượng đế có lẽ đã hối hận khi đẩy một đời người vào bi kịch nghiệt ngã đến thế, có lẽ cuối cùng đã nghe thấy lời cầu nguỵện và ban hàng triệu điều ước xuống nhân gian. Bần thần và đau đến xót lòng sau khi xem phim, nhưng rõ ràng là không bi lụy và buồn bã ủ dột, có những bi kịch mà ta ko lường trước được, đành chấp nhận mà thôi.



Thứ ánh sáng lờ mờ sáng tối chủ đạo trong phim, mơ hồ như ký ức của Ryo, và ko phân biệt được rõ ràng trắng đen cùng với nhạc nền xuất sắc đã hoàn toàn đưa người xem vào thế giới của các nhân vật, mà tận cùng thế giới đó là bi kịch của sự cô đơn. Tất cả các nhân vật trong phim đều cô đơn. Ryo đơn độc cả cuộc đời. Yuko âm thầm gặm nhấm nỗi bí mật anh trai giấu cô, và cũng âm thầm cô đơn với nỗi mặc cảm ko biểu lộ ra ngoài. Kanzo sau biến cố năm xưa đã ko sống cho chính mình nữa mà tìm cách bù đắp lỗi lầm, dồn hết tâm trí cho em gái. Yuki khép kín mình, cô đơn và lạc lõng, không tự tin trước các mối quan hệ xã hội nên bám víu, phụ thuộc vào Ryo, đến mức ám ảnh đáng sợ. Miwa – cô công chúa cô đơn trong gia đình giàu có, chưa bao giờ được sống theo ý mình. Tất cả bọn họ bị nỗi cô độc gặm nhấm, bị dồn ép và phản kháng lại, tiêu cực có, mà tích cực cũng có. Chính họ tự chọn con đường đi cho mình, có người ko thoát khỏi số phận, nhưng cũng có người thành công.

Vào một đêm đẹp trời, triệu triệu ngôi sao lấp lánh nơi trời cao là hàng triệu triệu số phận khác nhau. Có những ngôi sao rơi xuống nhưng trời cao vẫn đầy sao, vẫn lấp lánh hàng đêm. Và cuộc sống lại tiếp tục.

Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009

Kết thúc là chia tay để bắt đầu là hội ngộ.



Thế là cuối cùng họ xa nhau, đi mãi…

Người con gái gạt nước mắt bước chân ra đi, để lại đằng sau lưng vạt rừng đầy nắng vàng óng trong vắt như pha lê phủ ngập mái nhà tranh, nơi bức họa mỹ nhân dựa vách đón đợi bước chân người…

Người đàn ông thẫn thờ bước từng bước ngập ngừng trên con đường dẫn vào ngôi nhà nhỏ. Những bước chân bối rối nửa muốn vùng chạy đến ngay cánh cửa nhà để gặp người con gái ông nguyện yêu thương, bảo vệ cả đời, nửa như chùng chình, níu kéo, như trốn chạy cái sự thực là nàng đã ra đi mà lòng ông dự cảm. Con đường ngắn mà dài vô tận, kết thúc bằng cánh cửa nhỏ chứa đựng đằng sau nó cả một câu chuyện tình cảm động. Bàn tay run run đẩy cánh cửa. Thật chậm, thật khẽ…để vạt nắng vàng rớt nhẹ theo khe cửa…
Ai đang chờ đợi ông sau cánh cửa? Là Yun Bok nghịch ngợm, nhí nhảnh chạy ùa ra nắm tay thầy bằng đôi tay dây đầy mực vẽ? Hay là Yunni, người con gái diễm lệ đang quỳ vẽ trong ánh nắng buông vàng rực bên cửa sổ, đưa cặp mắt hồ thu lóng lánh đón ánh mắt ấm áp của người đàn ông cô luôn yêu thương? Ai sẽ chờ đón ông trở về? Là đệ tử ? Là thầy? Là bạn? Là con gái của bằng hữu ? Hay là người con gái đã nắm trọn trái tim ông, luôn khiến ông phục vì tài, cảm vì tình ?

Cánh cửa đã mở toang. Chẳng có ai chờ ông cả. Ngôi nhà im ắng tắm trong ánh nắng vàng rực…không cả tiếng gió xào xạc, không cả một tiếng chim hót xa xa…Lẽ nào người ra đi đã mang theo mọi niềm vui cuộc sống khiến thế giới chỉ còn lại một sự thinh lặng khôn cùng? Bước chân người trở về như chết sững trên bậu cửa, đôi mắt thất thần nhìn về góc phòng, nơi bức họa mỹ nhân đang nhuộm vàng trong ánh nắng. Cô gái trong tranh yểu điệu nhu mì, cặp mắt buồn buồn nhìn xuống, bàn tay đưa lên như dâng trọn cả trái tim. Sao mà cả ở trong tranh, người cũng như gần, như xa thế này ?

Người con gái lên thuyền đi xa cứ đắm đắm ngoái trông chốn cũ có biết có người đàn ông đứng khóc lặng bên bức họa mỹ nhân? Bàn tay tài hoa nắm chặt bức tranh như không bao giờ muốn buông ra nữa. Những ngón tay mang vết sẹo bỏng, những vết sẹo ông tình nguyện gánh chịu để chở che nàng, run run, run run lần theo từng đường nét vẽ khuôn mặt người con gái ông yêu thương vô bờ bến. Những đường nét thân quen không biết từ bao giờ đã họa sâu trong trái tim ông bằng những cảm phục từ buổi ban sơ gặp gỡ, bằng ân tình thầy trò qua bao hoạn nạn, bằng những giao cảm nghệ thuật hiếm gặp trên đời, bằng cả những rung động của con tim, cứ âm thầm, âm thầm từng đường, từng nét in dấu mãi nơi trái tim đó? Đã từng nhận ra bóng nàng in trên một bức tranh, trải qua bao thăng trầm biến cố bên nhau mà sao giờ đây vẫn chỉ là những ngón tay ông in bóng trên tranh? Người đã rời xa, đã đi rồi, chỉ để lại cho ông bóng hình, một bóng hình lộng lẫy trong tranh và sâu đậm trong tim.

Nếu biết sớm phải xa nhau, chi bằng cứ để nàng ngủ trên vai ta lúc nữa. Để nghe tiếng nàng thở đều đều, nhè nhẹ bên tai. Để nghe tiếng tim ta thổn thức nơi lồng ngực. Để nhìn ngọn lửa nồng nàn bập bùng cháy trong đêm.
Nếu biết phải xa nhau, chi bằng để nàng nắm tay ta thêm chút nữa. Để run đôi ngón tay nàng nhè nhẹ lướt trên tay ta. Để mát lạnh nước mắt nàng thánh thót trên da thịt ta. Bàn tay ta vẫn in dấu tay nàng, bờ vai ta còn ấm hơi nàng…. Giọt nước mắt xúc động đêm qua còn vương trong mắt để hôm nay chảy những dòng lệ chia ly đắng cay.

Bóng hình nàng còn đây, hơi ấm nàng còn đây, thế mà người đã xa, xa thật rồi…

Có bao giờ gặp lại không, tình nhân?....

(từ KST - Song phuong)

Thứ Hai, 25 tháng 5, 2009

Cảm xúc Painter of the wind


Xem xong bộ phim vẫn cảm thấy chưa thể dứt ra trong suy nghĩ.
Bản thân vẫn chìm đắm với những cảm xúc của bộ phim mang lại.

Một kết thúc có vẻ buồn. Có lẽ điều đó là dụng ý của đạo diễn, như vậy nó sẽ ở lại trong lòng khán giả lâu hơn. Riêng bản thân cũng cảm thấy kết thúc k hay. Bởi vì chẳng thể hiểu Yun Bok ra đi vì lý do gì? Đó là điểm chưa thông được.

Nhưng nếu xét về khía cạnh tính cách của nhân vật thì sau đó Hong Do sẽ đi tìm Yun Bok thôi. Chỉ là vấn đề thời gian. Cái kết như thế chỉ tạo một điểm nhấn cho người xem nhưng theo bản thân thì k hợp lắm. Tình cảm của 2 con người ấy đã vượt qua những rào cản của không gian và thời gian.

Vừa đọc một bài bình luận cho bài hát " Line of sight" trên mạng, cảm thấy rõ bạn này k hiểu nội tâm của nhân vật, đặc biệt là Yun Bok.

Bạn này cho rằng tình cảm để lại trong lòng người xem là YB và HJ chứ k phải YB và HD.

Đối với YB, HJ như một hình mẫu muốn vươn tới của một cô gái từ nhỏ phải sống cuộc sống của con trai. Muốn là một cô gái đường hoàng trước bao người, muốn được xinh đẹp, muốn được sống một cuộc đời k che dấu. Đó chính là lý do vì sao YB si mê HJ, k chỉ vẻ đẹp của HJ, tài năng của HJ, sự đồng cảm của HJ mà còn từ HJ, YB nhìn thấy chính bản thân mình trong đó.

YB là một nghệ nhân, đứng trước vẻ đẹp tất phải si mê và theo bản thân mình thì YB si mê HJ trên phương diện nghệ thuật, dùng hình ảnh đẹp của HJ để thể hiện nội tâm của một người phụ nữ trong YB. YB cần một hình mẫu để diễn đạt tâm tư của bản thân, tâm tư của một người con gái qua dáng vẻ một người con gái.

Bài hát Line of sight trong phim thích hợp với 2 bối cảnh của 2 nhân vật yêu thương YB, đó là anh nuôi của YB là Yeong Bok và HJ. Đó điều là tình yêu đơn phương, tình yêu ngốc nghếch như đúng nội dung bài hát. Cả hai đều dành cho YB một tình yêu mãi k thể nắm bắt. Đối với YB đó là tình nghĩa anh em và tình tri kỉ.

Thật ngạc nhiên khi đọc được cảm nhận rằng tình cảm của YB và HD là gượng ép.
Với hai nhân vật này bản thân mình có quá nhiều cảm xúc.

YB thật hạnh phúc vì cô ấy đã có HD. HD k chỉ là người thầy, người bạn mà còn là người luôn bảo vệ YB. Từ chỗ ngưỡng mộ tài năng của học trò nên đã bảo vệ YB, rồi từ sự đồng điệu trong tâm tưởng muốn được vẽ tranh với cậu học trò này suốt đời nên cũng bảo vệ YB và khi biết rằng đó là người con gái của bằng hữu, người mà HD có nghĩa vụ phải bảo vệ, anh cũng đã làm tất cả để YB có được điều mình mong muốn. Một sự hy sinh xuyên suốt cả bộ phim của HD đối với YB.

K thể hiểu sao lại nói HD có tình cảm với YB là gượng ép. Khi xem phim, những tình tiết và diễn xuất của nhân vật khiến cho bản thân k còn nhận ra họ lệch nhau nhiều tuổi thế, chỉ có cảm xúc của những con tim đồng điệu.

YB dù giả dạng con trai, tính cách thường thể hiện như con trai nhưng suy cho cùng thì YB vẫn là gái. Khi gặp những lúc hiểm nguy YB vẫn yếu đuối và cần sự chở che. Lúc k thể vẽ tranh với mặc cảm tội lỗi khiến anh bì đày, lúc bị người hại quăng xuống giếng, lúc bốc đồng xé họa chân thiên tử, ... tất cả đều cần sự bảo bọc, yêu thương của HD. Một tình yêu như thế sao lại bảo là gượng ép và dễ dàng. Cả hai đã trải qua quá nhiều gian khó, nghịch cảnh sao lại gọi là gựong ép.

Tại sao khi sắp bị xử trảm, khi HD vào thăm, YB lại hỏi con là gì với người? Trước giây phút sinh tử ấy, YB đã hạnh phúc biết bao khi được ở cạnh HD. Ngay cả khi tình cảm của hai người đã bộc lộ, YB vẫn hỏi HD một lần nữa con là gì với người? Đơn giản bởi vì là con gái luôn cần người ấy nói với mình điều đó. Mình là gì với người? Dù biết HD dành cho mình những tình cảm sâu đậm nhưng YB vẫn hỏi, vẫn muốn được nghe từ miệng của người mà mình yêu thương.

Line of sight




Trên những ngón tay mềm mại.
Không thể chống đỡ sự cô đơn mà ta đang chịu đựng.
Ta kêu gọi tên người.
Người khóc giống như hoa đang nở.
Phảng phất nỗi sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Soi rõ phương hướng cho ta.

Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Ở ngoài song cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.

Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt tuôn.
Người ta trân trọng.
Người ta không thể đến gần.

Người giống như hoa đang khóc thầm.
Thoáng nét sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng cho ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Đứng bên ngoài khung cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.

Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt làm vỡ con đê cũng không hối tiếc.
Chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của người.

Nở rộ trong tĩnh lặng.
Trên những ngón tay mềm mại.
Chịu đựng nỗi cô đơn mà ta không thể tiếp xúc.
Ta gọi tên người.
Người như hoa khóc thầm.
Trông như sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta đi về phía người.
Ở bên ngoài cánh cửa.
Trái tim ta không thể nào tĩnh lặng.

Tình yêu, tình yêu.
Một tình yêu ngốc nghếch.
Ta như kẻ ngốc.
Biết rằng người sẽ rời ta.
Vẫn luôn muốn có người, luôn bên người.
Cho dù nước mắt rơi.
Ta cũng không hối tiếc.
Người yêu dấu.
Ta không thể đến gần.
Ta chỉ hy vọng có thể luôn được bảo vệ người.
Dù cho trong tim người không có ta.
Dù cho tương tư.
Chỉ cần ánh mắt người.
Trái tim ta xao động không ngừng.
Một lần lại một lần.
Ta không thể nào khiến mình thôi nhớ người.
Ta không thể nào tự thoát khỏi nỗi nhớ người.
Không thuốc gì có thể chữa được.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta như kẻ ngốc.
Biết rằng người sẽ rời ta.
Vẫn luôn muốn có người, luôn bên người.
Cho dù nước mắt rơi.
Ta cũng không hối tiếc.
Người yêu dấu.
Ta không thể đến gần.
Ta chỉ hy vọng có thể luôn được bảo vệ người.
Dù cho trong tim người không có ta.
Dù cho tương tư.
Chỉ cần ánh mắt người.
Trái tim ta xao động không ngừng.

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009

Đọc lại rồi sẽ có một ngày

Co Mot Ngay - Ngoc Anh

Rồi sẽ có một ngày chúng ta chẳng còn nhớ đến nhau
Như nhân gian vẫn đầy những câu chuyện về quên và nhớ
Ngày hôm nay em bảo anh là nhịp thở
Nhưng có thể ngày mai, anh cũng chẳng là gì…

Rồi sẽ có một ngày em vội vã ra đi
Bỏ quên câu comment Anh vẫn thường gửi
Chẳng còn ai post tiếp những entry cho mỗi chiều ảm đạm
Em biết lấp gì vào khoảng trống mênh mông?

Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ blog đi rong
Chẳng còn ai viết câu chuyện về những ký tự H, A, K, J… nữa…
Kỷ niệm ngày xưa sẽ dần dần vôi vữa
Nhưng anh với em cũng chưa kịp bắt đầu…
t
Chuyện tình của chúng mình vắt vẻo một cơn đau
Yêu nhau bằng một niềm tin cho những entry và comment trên blog
Vì có những vết thương không dễ gì bật thành tiếng khóc
Nên chúng ta cứ mãi trốn tìm trong khoảng trống lặng yên…

Và có thể một ngày Em dỗ giấc trái tim
Hãy ngủ trầm ngoan như chưa từng dậy sóng
Chiếc computer nằm yên bất động…
Những tháng ngày dài chẳng post nổi một entry…

(tu thanhhonhung)

Ngày thứ ba

Đánh dấu ngày thứ ba em quên anh.
Mỗi ngày vẫn vào trang anh xem tình hình.
Bao giờ bỏ được thói quen này đây.
Chắc sẽ được thôi. Thói quen chat bỏ được rồi mà.
K gì là k thể.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Ngày thứ nhất

Hôm nay, chủ nhật, ngày 10 tháng 5 năm 2009.
Trước sinh nhật em một tháng.
Ngày đầu tiên em bắt đầu quên anh bằng ý nghĩ.
Mà có lẽ chúng ta cũng chỉ yêu nhau bằng ý nghĩ thôi.
Anh chưa một lần chạm tay em,
Chưa một lần vuốt tóc em,
Chưa một lần hôn môi em.

Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu thật sự.
Mọi thứ cứ mơ hồ
Và em chẳng thể yêu cầu từ anh điều gì.
Em k có quyền.
Anh k cho em cái quyền đó.
Em cũng k cho mình cái quyền đó anh à.
Vẫn là cảm nhận đó, mất em trong anh.

Bao giờ mất anh trong em?
Hôm nay Mu vẫn chiến thắng anh à.

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009

Xa lạ

Hôm nay, chat với anh. Buồn vô kể.
Cảm giác xa lạ đến ngỡ ngàng.

Em có cảm giác chúng ta k còn thuộc về nhau.

Em chẳng còn biết anh là ai.
Anh chẳng còn quan tâm em như thế nào?

Em chẳng thể nghĩ ra điều gì để nói với anh.
Anh chẳng buồn hỏi bất cứ gì về em.

Một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo.
Nó khiến em thật sự đau đớn.

Có lẽ đây là kết quả của những lần ta đi lướt qua nhau để rồi giờ đây em và anh k thể dừng lại, vẫn cứ lướt qua nhau.

Em k còn thấy sự nhiệt thành nơi anh.
Em hoàn toàn k biết anh đang nghĩ gì.

Em hoàn toàn k còn có thể giữ từ anh bất kỳ thứ gì nữa.
Khi anh k còn hướng về em,
Lời hứa có ý nghĩa gì.
Cảm xúc đã thay đổi.
Em cứ loay hoay
Mãi với những nghi ngờ,
Mãi với những tự hỏi.

Và giờ đây, đối diện với thực tại.
Em k thể tự gạt chính mình.
K thể dùng sự hiểu anh theo cách của em để cho mình một điểm tựa và hy vọng.
Em k thể cứ nghĩ rằng, cứ tưởng rằng chúng ta vẫn luôn thuộc về nhau.
K thể vẫn tin rằng, một ngày k xa, anh sẽ đến trước em và ta sẽ có thời gian tuyệt vời bên nhau. Tất cả chỉ là ảo tưởng.

Thật ngạc nhiên là em luôn nói em k hiểu anh nhưng chính vì hiểu anh nên em hiểu anh k còn dành cho em.
Có lẽ em k hiểu anh với anh là người em yêu.
Có lẽ em hiểu anh với anh là người bạn.

K lẽ ta mất nhau như thế.
K đáng anh nhỉ.
Nhưng em làm gì khi anh k còn hướng về em.
Níu kéo? Chẳng được gì ngoài sự chán chường.
Em chào anh như người xa lạ.

Em có tự nghiêm trọng vấn đề k anh, em hay vốn vậy mà.
Em có tự làm khó cho chính mình k anh?
Thật ra anh vẫn đang hướng về em đúng k?

Không em lại yếu đuối rồi.
Không em lại ảo tưởng rồi.
Không em lại đau lòng rồi.

Em chẳng một chút giận anh.
Em chỉ tiếc cho em và anh.
Em chỉ tiếc em chưa là bạn gái anh.
Em luôn muốn dành những điều đầu tiên đó cho anh.
Nhưng giờ thì k thể rồi.

Một người bạn đã nói em và anh còn nhiều nợ nhau.
Có lẽ đúng.
Và giờ chắc là chúng ta hết nợ nhau rồi.
Em vẫn đi và anh vẫn đi.
Về nơi kh thuộc về ai.

Nếu một ngày, những điều em nghĩ trở thành sự thật.
Khi đó anh sẽ ở đâu trong em.
Em k muốn từ bỏ,
Em muốn chờ đợi.
Nhưng mỗi ngày anh càng đẩy em ra xa anh.
Hôm nay, em cảm thấy em hoàn toàn xa lạ với anh.
Hay anh quá xa lạ với em. Có gì khác nhau đâu.
Em vẫn nghĩ về vấn đề từ bỏ hay tiếp tục có lẽ vì em còn dành cho anh quá nhiều.
Chẳng biết điều gì sẽ xảy ra.
Có lẽ đã mất em trong anh.
Khi nào thì sẽ mất anh trong em?

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Khoảnh khắc mùa xuân



Đủ ngọt ngào.
Đủ hoài niệm.
Đủ hy vọng.

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

Buồn

Nỗi buồn lại bủa vây em.

Lại nhớ.
Lại dằn vặt.
Lại từ hỏi.
Lại k thể vượt qua.

Muốn chạy đến nơi ấy.
Muốn gọi anh ra đó.
Muốn rong rủi những con đường.
Muốn ...

Nhưng
Vẫn ngồi đây với chiếc máy.
Vẫn gậm nhấm sự đơn độc.
Vẫn để trái tim gánh chịu.
Vẫn lạc lõng nơi đây.

Cười trong thán phục


Japanese pro. funny clip - Bat chuoc theo nhip nhac - pro den muc chac chan ban ko the nhin cuoi -

Ngẫm nghĩ cà phê



Cuộc sống gấp gáp, cuộc đời tất bật, đôi lúc ta cũng phải chậm lại, dừng bước. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thong thả hơn cả chiếc lá vàng cuối cùng. Gió heo may đã về, se sẽ lạnh. Lặng im như đếm nhịp thời gian, nghe rõ từng khoảnh khắc nặng nề rơi, làm sao lấy lại được. Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước tối thẫm và thăm thẳm như đêm đông? Từng giọt, từng giọt ánh đen, rụng xuống như sương. Trong giọt ấy đắng chát thì nhiều, ngọt bùi là có mấy. Có phải mửi giọt cà phê ấy rơi xuống là những "giọt" đời nặng trĩu, đọng mãi đáy lòng.

Trà đạo, tửu đạo, sao không cà phê đạo?

Mai sau người ta chắc sẽ còn sáng chế ra không biết cơ man nào là đồ uống. Nhưng có thể nào thay thế được ba thứ đã gắn bó với con người từ thủa hoang sơ. Ấy là rượu, trà và cà phê. Người ta bảo sau khi tìm ra lửa, soi tỏ đường cho con người thoát khỏi cầm thú, thì việc làm ra rượu là cách khôn ngoan cất giấu, ủ giữ sức lửa âm ỉ dưới làn nước trong vắt. Rượu là lòng, lửa là đời. Vui có chén rượu, buồn cũng tìm đến rượu. Trà lại là tinh chất của đất trời, dồn tụ lại dâng lên từng búp lá. Nước xanh trong như mắt vịt, hơi nóng bảng lảng như sương khói. Chén trà dưỡng tâm và tĩnh trí. Chè tam rượu tứ. Quanh chén trà, ly rượu phải có bạn hiền, những người đồng cảm, đồng điệu chia sẻ niềm vui, nửi buồn và ngẫm sự đời. Trà cô đọng thành một triết lý và kết nên trà đạo.

Riêng cà phê thì nép vào một góc khuất. Từ thủa cà phê theo chân người Pháp mà sang ta, tưởng đâu chỉ dành cho người giàu, kẻ sang. Hoá ra cà phê "tan" ngay vào đời sống bình dân. Người Hà Nội, người Sài Gòn và người lục tỉnh mới chỉ biết thưởng thức đồ uống đặc Tây ấy bằng vợt. Tức là một lúc có thể pha được dăm lạng có khi cả ký cà phê.

Cứ để nguyên trên hoả lò đỏ lửa ,hương vị ngọt ngào trùm cả một góc phố . Rồi châm ra vài chục ly, ấy là cách "quần ẩm" . Có lẽ chính cốt cách của người Việt, chậm rãi và chừng mực, không chịu được sự ồn ào, nên cà phê đã được " lọc" qua khẩu vị mấy đời mà sinh ra một cách thưởng thức riêng. Ngấm dần qua phin , cà phê mới chắt lọc được những cốt chất tinh tuý nhất. Bên ly cà phê nhỏ giọt , gợi cho ta những nửi vui buồn , những kỷ niệm . Gợi nhớ tới những miền suy ngẫm sâu xa. Nó tự nhiên ùa đến, như nửi cô đơn. KHi ấy chỉ một mình mình trước ly cà phê. Một mình mình biết, một mình mình hay.

Chăng có ai có thể suốt ngày bên ly cà phê . Nhưng một ngày làm sao thiếu nổi. Đấy là giây phút riêng mình. Tĩnh tâm, trầm ngâm, nhìn sâu vào mình. Nhìn thẳng vào nửi cô đơn, đau buồn và thương nhớ. Bởi thế cà phê rất kỵ sự ồn ào, thái quá. Cái ấy dành riêng cho lớp trẻ . Họ trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua được ( )

Có thể một triết lý cà phê kiểu Trung Nguyên?

Thời buổi hối hả thoáng qua, cái gì cũng nhanh: ăn nhanh, uống nhanh và sống nhanh. Vậy là có trà hoà tan, cà phê hoà tan 2 trong 1, 3 trong 1 cho đã khát. Chỉ xin mãi được là 1 trong 1. Một người với một người. Một người trong một người. Đừng nói gì cả, lặng im chìm trong đáy nước đen thẫm. Trong lặng im mới hiểu nhau nhiều.

Nhớ Trương Chi khi xưa, khi ôm mối tình trầm mình xuống đáy sông, hồn nhập vào cây bạch đàn. Có người thơkhéo tay tiện thành bộ chén trà dâng tặng cha Mị Nương. Một hôm nàng cầm chén trà trên tay. Dưới đáy nước hình bóng người lái đò năm nào chầm chậm xoay trong lòng chén. bên tai văng vẳng tiếng hát năm xưa. Một giọt nước mắt rơi xuống, chiếc chén bạch đàn vỡ tan....

Ai chưa từng chịu những mất mát, lòng chưa cứa sâu những vết đau, hằn sâu những vết thương, thì xin đừng đến với cà phê. Khi cuộc đời đã ngấm đắng cay, mặn chát , thấm nửi đau đời, mới tìm đến Trịnh Công Sơn nương náu. Cũng như phải qua bao chìm nổi, trải qua mấy gian truân mới đau xót đến từng câu Kiều.

Mọi sự nông cạn hời hợt, nhạt nhẽo và vô vị khó ở bên ly cà phê. Đừng nghĩ rằng cà phê là để giết thời gian, làm mềm lòng . Một đời người cũng rất cần có nõi buồn. Nếu không , làm sao hiểu niềm vui và hạnh phúc là mỏng manh và dễ vỡ đến vô cùng. Từ trong nõi buồn đau bươc ra , con người cũng cứng rắn và mạnh mẽ hơn. Làm sao biết được cà phê đã thấm qua mấy đời người dân đất Việt . Mửi người tự tìm cho mình một triết lý riêng, một nửi niềm riêng . TRải qua mấy chục năm , có lẽ đã lờ mờ hình thành một " đạo" cho cà phê Viêt Nam . Đạo khó ở chử, chẳng nói ra , không thuyết giáo , thấm sâu vào mửi người.

Đất Tây Nguyên như là " tiền duyên" với cây cà phê. Đất đỏ bzan , khí hậu mát mẻ cho loại cà phê thơm ngon đặc biệt. Cũng như đất Thái NGuyên đã sinh ra chè Tuyết. Đất cao nguyên có cà phê Chồn. Nhưng phải cứ tự nhiên thế mà có. Phải lựa chọn, rang tầm, bảo quản đúng kỹ thuật tuyệt nhiên không lẫn tạp chất. CHọn giống, chọn hạt, pha chế sáng tạo ra những công thức khác nhau" chiều " được nhiều khẩu vị

Có bao nhiêu người đẹp, mửi người một vẻ đẹp khác nhau, cái duyên thầm, vẻ đẹp trời phú cứ phải mộc mạc. Phấn son, mỹ phẩm không thể quá đà. Người kỹ tính chứ không phải khó tính, vốn kỵ sự pha tạp, trộn lẫn. Trà ướp sen, nhài hay hương quý đến mấy chẳng qua là cho sang .Người tri kỷ bên nhau cứ phải ấm trà mộc, nguyên chất. Tuyệt nhiên không để lẫn hương vị lạ nào. Hương chè, hương cà phê phải tự nhiên như nó vốn thế. Ngay như cà phê" búng" một vài hạt bơ cũng không phải ai cũng chuộng.

Mầu thời gian trầm ấm, tĩnh lặng và sâu hun hút như sơn mài. Đó chính là " hồn" cà phê. Khó mà phá vỡ, chiếm đoạt...

(Lương Đình Khoa)

Never too late - Yanni

Em hy vọng sẽ không bao giờ là quá muộn.

Dance with me

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Giận
















Nghỉ lễ, nằm nhà tự trói mình vào thế giới đơn độc của bản thân.
Và cảm thấy giận.

Giận anh để em ra đi như thế mà k một lần cố gắng giữ em.
Giận anh k tìm em để chúng ta cùng tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Giận anh cứ im lặng để thời tian trôi tuột và mọi thứ vượt tầm với.

Tự nhủ lòng sẽ đợi nhưng cảm thấy thật xuẩn ngốc với sự chờ đợi vô vọng ấy.
Muốn được tự do thế mà mỗi khi rỗi lại cảm thấy đơn độc, nặng trĩu với muôn vàn câu hỏi tại sao? Tìm lời giải thích để rồi nhận về cho mình một nỗi đau của sự thật.
Em chỉ là em.
Anh vẫn là anh.

Ngày anh gạt phăng điểm tựa duy nhất của em.
Thứ mà em dựa vào nó để chờ đợi anh.
Thứ mà em nghĩ như một sự nuôi dưỡng.
Em vẫn nghĩ kết thúc rồi. Chẳng còn gì để níu giữ.

Hôm qua, em vẫn sống trong quá khứ.
Hôm nay,
Em giận mình trong nỗi đơn độc của riêng em.
Em giận những gì em trông đợi,
Em giận lòng tự trọng của bản thân.
Em giận sự hờ hợt đến tàn nhẫn của anh.
Em giận sao em vẫn phải giận vì anh.

Bước mới
















Hôm nay, hơn 1h rồi, em vẫn ngồi bên bàn máy tính, anh à.
Không hiểu sao, suốt mấy ngày nay, trong đầu em cứ nghĩ về anh.
Nhớ anh thật nhưng k thể gặp anh, gọi anh hay điều đơn giản nhất là chat với anh.
Em k thể phá bỏ cái điều lệ em thỏa thuận với anh, điều em tự buộc khó mình với sự đồng ý của anh.

Em và anh phải chăng cuối cùng rồi cũng từ từ rời khỏi cuộc đời nhau.

Đến tận bây giờ, em vẫn k thể biết em có vị trí như thế nào trong trái tim anh.
Anh quan tâm em. Em biết. Nhưng đâu đó vẫn cảm thấy một thứ gì mong manh, chưa tới để em cứ tự dằn vặt với câu hỏi em là gì với anh. Sự dằn vặt đó đã đẩy em và anh xa nhau như bây giờ.
Sự chấp nhận k tranh cải, k phản đối, chỉ ừ của anh khiến em k thể làm gì được nữa. Bất lực.
Em đầu hàng, em bỏ cuộc . Thế mà em vẫn chờ đợi phép màu.

Bản thân em cũng ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ k ai chia tay lại cảm thấy hạnh phúc, thanh thản như em. Có lẽ nỗi đau chưa thật sự đến, em vẫn còn đang sống với ký ức hạnh phúc của quá khứ. Nó vẫn sống như nó đang diễn ra. Em bỏ lại hiện tại chăng?

Em hạnh phúc vì em đã và đang yêu anh với một thứ tình cảm mà em mong muốn.
Ấm áp khi nghĩ về ký ức
Bình yên chờ đợi
Tin tưởng những ảo vọng.

Thế nhưng lại k biết một chút gì của tương lai.

K thể tìm anh vì em cần cho mình một chút tôn nghiêm, anh à.
K thể tìm em vì ......

Đôi lúc cảm nhận sự quan tâm của anh vẫn dành cho em dù điều đó khá mơ hồ nhưng em vẫn hạnh phúc. Thật ngớ ngẩn vì những thứ k thật như thế.

Em vẫn k hiểu sao anh để tấm hình ấy, em tự bảo với lòng vì nó được cắt từ tấm hình anh chụp với em. Điều đó như một sự ghi nhớ. Nó cũng làm em thấy hạnh phúc.

Anh thức đêm xem cup C1 cũng khiến em hạnh phúc khi biết điều đó. Bởi vì nó như một sự chứng tỏ em vẫn tồn tại đâu đó trong anh.

Em đang khóc anh à. Nỗi đau lại trở lại với em rồi.

Hôm trước đọc được câu :" "Nếu một người lúc nào cũng có thể mỉm cười được trước tất cả mọi điều thì chắc chắn người đó trong lòng phải có một rạn nứt đau đớn" (Heinrich Heine)". Em sắp trở thành như thế rồi anh à.

Hằng ngày vào công ty, em rất vui vẻ anh à. Em được mọi người gọi là người đem đến niềm vui. Giờ trưa, nơi nào em đến là nơi ấy tràn ngập tiếng cười. Em cũng rất ngạc nhiên về điều này nhưng khi đọc được câu nói trên thì em đã hiểu được lý do vì sao em trở thành như thế.

Những hình dung hạnh phúc kia, em vẫn sống với nó.
Sống để chờ đợi một ngày anh đến, đứng trước em, bước đến nắm lấy tay em và nói anh đã trở về।
Đó là sự trọn vẹn mà em cần như lời anh từng hứa.