Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009
Kết thúc là chia tay để bắt đầu là hội ngộ.
Thế là cuối cùng họ xa nhau, đi mãi…
Người con gái gạt nước mắt bước chân ra đi, để lại đằng sau lưng vạt rừng đầy nắng vàng óng trong vắt như pha lê phủ ngập mái nhà tranh, nơi bức họa mỹ nhân dựa vách đón đợi bước chân người…
Người đàn ông thẫn thờ bước từng bước ngập ngừng trên con đường dẫn vào ngôi nhà nhỏ. Những bước chân bối rối nửa muốn vùng chạy đến ngay cánh cửa nhà để gặp người con gái ông nguyện yêu thương, bảo vệ cả đời, nửa như chùng chình, níu kéo, như trốn chạy cái sự thực là nàng đã ra đi mà lòng ông dự cảm. Con đường ngắn mà dài vô tận, kết thúc bằng cánh cửa nhỏ chứa đựng đằng sau nó cả một câu chuyện tình cảm động. Bàn tay run run đẩy cánh cửa. Thật chậm, thật khẽ…để vạt nắng vàng rớt nhẹ theo khe cửa…
Ai đang chờ đợi ông sau cánh cửa? Là Yun Bok nghịch ngợm, nhí nhảnh chạy ùa ra nắm tay thầy bằng đôi tay dây đầy mực vẽ? Hay là Yunni, người con gái diễm lệ đang quỳ vẽ trong ánh nắng buông vàng rực bên cửa sổ, đưa cặp mắt hồ thu lóng lánh đón ánh mắt ấm áp của người đàn ông cô luôn yêu thương? Ai sẽ chờ đón ông trở về? Là đệ tử ? Là thầy? Là bạn? Là con gái của bằng hữu ? Hay là người con gái đã nắm trọn trái tim ông, luôn khiến ông phục vì tài, cảm vì tình ?
Cánh cửa đã mở toang. Chẳng có ai chờ ông cả. Ngôi nhà im ắng tắm trong ánh nắng vàng rực…không cả tiếng gió xào xạc, không cả một tiếng chim hót xa xa…Lẽ nào người ra đi đã mang theo mọi niềm vui cuộc sống khiến thế giới chỉ còn lại một sự thinh lặng khôn cùng? Bước chân người trở về như chết sững trên bậu cửa, đôi mắt thất thần nhìn về góc phòng, nơi bức họa mỹ nhân đang nhuộm vàng trong ánh nắng. Cô gái trong tranh yểu điệu nhu mì, cặp mắt buồn buồn nhìn xuống, bàn tay đưa lên như dâng trọn cả trái tim. Sao mà cả ở trong tranh, người cũng như gần, như xa thế này ?
Người con gái lên thuyền đi xa cứ đắm đắm ngoái trông chốn cũ có biết có người đàn ông đứng khóc lặng bên bức họa mỹ nhân? Bàn tay tài hoa nắm chặt bức tranh như không bao giờ muốn buông ra nữa. Những ngón tay mang vết sẹo bỏng, những vết sẹo ông tình nguyện gánh chịu để chở che nàng, run run, run run lần theo từng đường nét vẽ khuôn mặt người con gái ông yêu thương vô bờ bến. Những đường nét thân quen không biết từ bao giờ đã họa sâu trong trái tim ông bằng những cảm phục từ buổi ban sơ gặp gỡ, bằng ân tình thầy trò qua bao hoạn nạn, bằng những giao cảm nghệ thuật hiếm gặp trên đời, bằng cả những rung động của con tim, cứ âm thầm, âm thầm từng đường, từng nét in dấu mãi nơi trái tim đó? Đã từng nhận ra bóng nàng in trên một bức tranh, trải qua bao thăng trầm biến cố bên nhau mà sao giờ đây vẫn chỉ là những ngón tay ông in bóng trên tranh? Người đã rời xa, đã đi rồi, chỉ để lại cho ông bóng hình, một bóng hình lộng lẫy trong tranh và sâu đậm trong tim.
Nếu biết sớm phải xa nhau, chi bằng cứ để nàng ngủ trên vai ta lúc nữa. Để nghe tiếng nàng thở đều đều, nhè nhẹ bên tai. Để nghe tiếng tim ta thổn thức nơi lồng ngực. Để nhìn ngọn lửa nồng nàn bập bùng cháy trong đêm.
Nếu biết phải xa nhau, chi bằng để nàng nắm tay ta thêm chút nữa. Để run đôi ngón tay nàng nhè nhẹ lướt trên tay ta. Để mát lạnh nước mắt nàng thánh thót trên da thịt ta. Bàn tay ta vẫn in dấu tay nàng, bờ vai ta còn ấm hơi nàng…. Giọt nước mắt xúc động đêm qua còn vương trong mắt để hôm nay chảy những dòng lệ chia ly đắng cay.
Bóng hình nàng còn đây, hơi ấm nàng còn đây, thế mà người đã xa, xa thật rồi…
Có bao giờ gặp lại không, tình nhân?....
(từ KST - Song phuong)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét