Chủ Nhật, 31 tháng 5, 2009
Kết thúc là chia tay để bắt đầu là hội ngộ.
Thế là cuối cùng họ xa nhau, đi mãi…
Người con gái gạt nước mắt bước chân ra đi, để lại đằng sau lưng vạt rừng đầy nắng vàng óng trong vắt như pha lê phủ ngập mái nhà tranh, nơi bức họa mỹ nhân dựa vách đón đợi bước chân người…
Người đàn ông thẫn thờ bước từng bước ngập ngừng trên con đường dẫn vào ngôi nhà nhỏ. Những bước chân bối rối nửa muốn vùng chạy đến ngay cánh cửa nhà để gặp người con gái ông nguyện yêu thương, bảo vệ cả đời, nửa như chùng chình, níu kéo, như trốn chạy cái sự thực là nàng đã ra đi mà lòng ông dự cảm. Con đường ngắn mà dài vô tận, kết thúc bằng cánh cửa nhỏ chứa đựng đằng sau nó cả một câu chuyện tình cảm động. Bàn tay run run đẩy cánh cửa. Thật chậm, thật khẽ…để vạt nắng vàng rớt nhẹ theo khe cửa…
Ai đang chờ đợi ông sau cánh cửa? Là Yun Bok nghịch ngợm, nhí nhảnh chạy ùa ra nắm tay thầy bằng đôi tay dây đầy mực vẽ? Hay là Yunni, người con gái diễm lệ đang quỳ vẽ trong ánh nắng buông vàng rực bên cửa sổ, đưa cặp mắt hồ thu lóng lánh đón ánh mắt ấm áp của người đàn ông cô luôn yêu thương? Ai sẽ chờ đón ông trở về? Là đệ tử ? Là thầy? Là bạn? Là con gái của bằng hữu ? Hay là người con gái đã nắm trọn trái tim ông, luôn khiến ông phục vì tài, cảm vì tình ?
Cánh cửa đã mở toang. Chẳng có ai chờ ông cả. Ngôi nhà im ắng tắm trong ánh nắng vàng rực…không cả tiếng gió xào xạc, không cả một tiếng chim hót xa xa…Lẽ nào người ra đi đã mang theo mọi niềm vui cuộc sống khiến thế giới chỉ còn lại một sự thinh lặng khôn cùng? Bước chân người trở về như chết sững trên bậu cửa, đôi mắt thất thần nhìn về góc phòng, nơi bức họa mỹ nhân đang nhuộm vàng trong ánh nắng. Cô gái trong tranh yểu điệu nhu mì, cặp mắt buồn buồn nhìn xuống, bàn tay đưa lên như dâng trọn cả trái tim. Sao mà cả ở trong tranh, người cũng như gần, như xa thế này ?
Người con gái lên thuyền đi xa cứ đắm đắm ngoái trông chốn cũ có biết có người đàn ông đứng khóc lặng bên bức họa mỹ nhân? Bàn tay tài hoa nắm chặt bức tranh như không bao giờ muốn buông ra nữa. Những ngón tay mang vết sẹo bỏng, những vết sẹo ông tình nguyện gánh chịu để chở che nàng, run run, run run lần theo từng đường nét vẽ khuôn mặt người con gái ông yêu thương vô bờ bến. Những đường nét thân quen không biết từ bao giờ đã họa sâu trong trái tim ông bằng những cảm phục từ buổi ban sơ gặp gỡ, bằng ân tình thầy trò qua bao hoạn nạn, bằng những giao cảm nghệ thuật hiếm gặp trên đời, bằng cả những rung động của con tim, cứ âm thầm, âm thầm từng đường, từng nét in dấu mãi nơi trái tim đó? Đã từng nhận ra bóng nàng in trên một bức tranh, trải qua bao thăng trầm biến cố bên nhau mà sao giờ đây vẫn chỉ là những ngón tay ông in bóng trên tranh? Người đã rời xa, đã đi rồi, chỉ để lại cho ông bóng hình, một bóng hình lộng lẫy trong tranh và sâu đậm trong tim.
Nếu biết sớm phải xa nhau, chi bằng cứ để nàng ngủ trên vai ta lúc nữa. Để nghe tiếng nàng thở đều đều, nhè nhẹ bên tai. Để nghe tiếng tim ta thổn thức nơi lồng ngực. Để nhìn ngọn lửa nồng nàn bập bùng cháy trong đêm.
Nếu biết phải xa nhau, chi bằng để nàng nắm tay ta thêm chút nữa. Để run đôi ngón tay nàng nhè nhẹ lướt trên tay ta. Để mát lạnh nước mắt nàng thánh thót trên da thịt ta. Bàn tay ta vẫn in dấu tay nàng, bờ vai ta còn ấm hơi nàng…. Giọt nước mắt xúc động đêm qua còn vương trong mắt để hôm nay chảy những dòng lệ chia ly đắng cay.
Bóng hình nàng còn đây, hơi ấm nàng còn đây, thế mà người đã xa, xa thật rồi…
Có bao giờ gặp lại không, tình nhân?....
(từ KST - Song phuong)
Thứ Hai, 25 tháng 5, 2009
Cảm xúc Painter of the wind

Xem xong bộ phim vẫn cảm thấy chưa thể dứt ra trong suy nghĩ.
Bản thân vẫn chìm đắm với những cảm xúc của bộ phim mang lại.
Một kết thúc có vẻ buồn. Có lẽ điều đó là dụng ý của đạo diễn, như vậy nó sẽ ở lại trong lòng khán giả lâu hơn. Riêng bản thân cũng cảm thấy kết thúc k hay. Bởi vì chẳng thể hiểu Yun Bok ra đi vì lý do gì? Đó là điểm chưa thông được.
Nhưng nếu xét về khía cạnh tính cách của nhân vật thì sau đó Hong Do sẽ đi tìm Yun Bok thôi. Chỉ là vấn đề thời gian. Cái kết như thế chỉ tạo một điểm nhấn cho người xem nhưng theo bản thân thì k hợp lắm. Tình cảm của 2 con người ấy đã vượt qua những rào cản của không gian và thời gian.
Vừa đọc một bài bình luận cho bài hát " Line of sight" trên mạng, cảm thấy rõ bạn này k hiểu nội tâm của nhân vật, đặc biệt là Yun Bok.
Bạn này cho rằng tình cảm để lại trong lòng người xem là YB và HJ chứ k phải YB và HD.
Đối với YB, HJ như một hình mẫu muốn vươn tới của một cô gái từ nhỏ phải sống cuộc sống của con trai. Muốn là một cô gái đường hoàng trước bao người, muốn được xinh đẹp, muốn được sống một cuộc đời k che dấu. Đó chính là lý do vì sao YB si mê HJ, k chỉ vẻ đẹp của HJ, tài năng của HJ, sự đồng cảm của HJ mà còn từ HJ, YB nhìn thấy chính bản thân mình trong đó.
YB là một nghệ nhân, đứng trước vẻ đẹp tất phải si mê và theo bản thân mình thì YB si mê HJ trên phương diện nghệ thuật, dùng hình ảnh đẹp của HJ để thể hiện nội tâm của một người phụ nữ trong YB. YB cần một hình mẫu để diễn đạt tâm tư của bản thân, tâm tư của một người con gái qua dáng vẻ một người con gái.
Bài hát Line of sight trong phim thích hợp với 2 bối cảnh của 2 nhân vật yêu thương YB, đó là anh nuôi của YB là Yeong Bok và HJ. Đó điều là tình yêu đơn phương, tình yêu ngốc nghếch như đúng nội dung bài hát. Cả hai đều dành cho YB một tình yêu mãi k thể nắm bắt. Đối với YB đó là tình nghĩa anh em và tình tri kỉ.
Thật ngạc nhiên khi đọc được cảm nhận rằng tình cảm của YB và HD là gượng ép.
Với hai nhân vật này bản thân mình có quá nhiều cảm xúc.
YB thật hạnh phúc vì cô ấy đã có HD. HD k chỉ là người thầy, người bạn mà còn là người luôn bảo vệ YB. Từ chỗ ngưỡng mộ tài năng của học trò nên đã bảo vệ YB, rồi từ sự đồng điệu trong tâm tưởng muốn được vẽ tranh với cậu học trò này suốt đời nên cũng bảo vệ YB và khi biết rằng đó là người con gái của bằng hữu, người mà HD có nghĩa vụ phải bảo vệ, anh cũng đã làm tất cả để YB có được điều mình mong muốn. Một sự hy sinh xuyên suốt cả bộ phim của HD đối với YB.
K thể hiểu sao lại nói HD có tình cảm với YB là gượng ép. Khi xem phim, những tình tiết và diễn xuất của nhân vật khiến cho bản thân k còn nhận ra họ lệch nhau nhiều tuổi thế, chỉ có cảm xúc của những con tim đồng điệu.
YB dù giả dạng con trai, tính cách thường thể hiện như con trai nhưng suy cho cùng thì YB vẫn là gái. Khi gặp những lúc hiểm nguy YB vẫn yếu đuối và cần sự chở che. Lúc k thể vẽ tranh với mặc cảm tội lỗi khiến anh bì đày, lúc bị người hại quăng xuống giếng, lúc bốc đồng xé họa chân thiên tử, ... tất cả đều cần sự bảo bọc, yêu thương của HD. Một tình yêu như thế sao lại bảo là gượng ép và dễ dàng. Cả hai đã trải qua quá nhiều gian khó, nghịch cảnh sao lại gọi là gựong ép.
Tại sao khi sắp bị xử trảm, khi HD vào thăm, YB lại hỏi con là gì với người? Trước giây phút sinh tử ấy, YB đã hạnh phúc biết bao khi được ở cạnh HD. Ngay cả khi tình cảm của hai người đã bộc lộ, YB vẫn hỏi HD một lần nữa con là gì với người? Đơn giản bởi vì là con gái luôn cần người ấy nói với mình điều đó. Mình là gì với người? Dù biết HD dành cho mình những tình cảm sâu đậm nhưng YB vẫn hỏi, vẫn muốn được nghe từ miệng của người mà mình yêu thương.
Line of sight
Trên những ngón tay mềm mại.
Không thể chống đỡ sự cô đơn mà ta đang chịu đựng.
Ta kêu gọi tên người.
Người khóc giống như hoa đang nở.
Phảng phất nỗi sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Soi rõ phương hướng cho ta.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Ở ngoài song cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt tuôn.
Người ta trân trọng.
Người ta không thể đến gần.
Người giống như hoa đang khóc thầm.
Thoáng nét sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng cho ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta chạy về phía người.
Đứng bên ngoài khung cửa.
Trái tim ta không thể ngừng xao động dù chỉ là một khắc.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta giống như kẻ ngốc nghếch.
Dù cho đau thương, mệt mỏi.
Vẫn muốn đến bên người.
Vẫn muốn ôm ấp người.
Cho dù nước mắt làm vỡ con đê cũng không hối tiếc.
Chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng của người.
Nở rộ trong tĩnh lặng.
Trên những ngón tay mềm mại.
Chịu đựng nỗi cô đơn mà ta không thể tiếp xúc.
Ta gọi tên người.
Người như hoa khóc thầm.
Trông như sợ hãi.
Ánh mắt người là ngọn đèn chiếu sáng của ta.
Dẫn đường cho ta đến với người.
Một bước lại một bước.
Trái tim ta đi về phía người.
Ở bên ngoài cánh cửa.
Trái tim ta không thể nào tĩnh lặng.
Tình yêu, tình yêu.
Một tình yêu ngốc nghếch.
Ta như kẻ ngốc.
Biết rằng người sẽ rời ta.
Vẫn luôn muốn có người, luôn bên người.
Cho dù nước mắt rơi.
Ta cũng không hối tiếc.
Người yêu dấu.
Ta không thể đến gần.
Ta chỉ hy vọng có thể luôn được bảo vệ người.
Dù cho trong tim người không có ta.
Dù cho tương tư.
Chỉ cần ánh mắt người.
Trái tim ta xao động không ngừng.
Một lần lại một lần.
Ta không thể nào khiến mình thôi nhớ người.
Ta không thể nào tự thoát khỏi nỗi nhớ người.
Không thuốc gì có thể chữa được.
Tình yêu, tình yêu.
Tình yêu ngốc nghếch.
Ta như kẻ ngốc.
Biết rằng người sẽ rời ta.
Vẫn luôn muốn có người, luôn bên người.
Cho dù nước mắt rơi.
Ta cũng không hối tiếc.
Người yêu dấu.
Ta không thể đến gần.
Ta chỉ hy vọng có thể luôn được bảo vệ người.
Dù cho trong tim người không có ta.
Dù cho tương tư.
Chỉ cần ánh mắt người.
Trái tim ta xao động không ngừng.
Thứ Tư, 13 tháng 5, 2009
Đọc lại rồi sẽ có một ngày
Co Mot Ngay - Ngoc Anh
Rồi sẽ có một ngày chúng ta chẳng còn nhớ đến nhau
Như nhân gian vẫn đầy những câu chuyện về quên và nhớ
Ngày hôm nay em bảo anh là nhịp thở
Nhưng có thể ngày mai, anh cũng chẳng là gì…
Rồi sẽ có một ngày em vội vã ra đi
Bỏ quên câu comment Anh vẫn thường gửi
Chẳng còn ai post tiếp những entry cho mỗi chiều ảm đạm
Em biết lấp gì vào khoảng trống mênh mông?
Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ blog đi rong
Chẳng còn ai viết câu chuyện về những ký tự H, A, K, J… nữa…
Kỷ niệm ngày xưa sẽ dần dần vôi vữa
Nhưng anh với em cũng chưa kịp bắt đầu…
t
Chuyện tình của chúng mình vắt vẻo một cơn đau
Yêu nhau bằng một niềm tin cho những entry và comment trên blog
Vì có những vết thương không dễ gì bật thành tiếng khóc
Nên chúng ta cứ mãi trốn tìm trong khoảng trống lặng yên…
Và có thể một ngày Em dỗ giấc trái tim
Hãy ngủ trầm ngoan như chưa từng dậy sóng
Chiếc computer nằm yên bất động…
Những tháng ngày dài chẳng post nổi một entry…
(tu thanhhonhung)
Rồi sẽ có một ngày chúng ta chẳng còn nhớ đến nhau
Như nhân gian vẫn đầy những câu chuyện về quên và nhớ
Ngày hôm nay em bảo anh là nhịp thở
Nhưng có thể ngày mai, anh cũng chẳng là gì…
Rồi sẽ có một ngày em vội vã ra đi
Bỏ quên câu comment Anh vẫn thường gửi
Chẳng còn ai post tiếp những entry cho mỗi chiều ảm đạm
Em biết lấp gì vào khoảng trống mênh mông?
Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ blog đi rong
Chẳng còn ai viết câu chuyện về những ký tự H, A, K, J… nữa…
Kỷ niệm ngày xưa sẽ dần dần vôi vữa
Nhưng anh với em cũng chưa kịp bắt đầu…
t
Chuyện tình của chúng mình vắt vẻo một cơn đau
Yêu nhau bằng một niềm tin cho những entry và comment trên blog
Vì có những vết thương không dễ gì bật thành tiếng khóc
Nên chúng ta cứ mãi trốn tìm trong khoảng trống lặng yên…
Và có thể một ngày Em dỗ giấc trái tim
Hãy ngủ trầm ngoan như chưa từng dậy sóng
Chiếc computer nằm yên bất động…
Những tháng ngày dài chẳng post nổi một entry…
(tu thanhhonhung)
Ngày thứ ba
Đánh dấu ngày thứ ba em quên anh.
Mỗi ngày vẫn vào trang anh xem tình hình.
Bao giờ bỏ được thói quen này đây.
Chắc sẽ được thôi. Thói quen chat bỏ được rồi mà.
K gì là k thể.
Mỗi ngày vẫn vào trang anh xem tình hình.
Bao giờ bỏ được thói quen này đây.
Chắc sẽ được thôi. Thói quen chat bỏ được rồi mà.
K gì là k thể.
Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009
Ngày thứ nhất
Hôm nay, chủ nhật, ngày 10 tháng 5 năm 2009.
Trước sinh nhật em một tháng.
Ngày đầu tiên em bắt đầu quên anh bằng ý nghĩ.
Mà có lẽ chúng ta cũng chỉ yêu nhau bằng ý nghĩ thôi.
Anh chưa một lần chạm tay em,
Chưa một lần vuốt tóc em,
Chưa một lần hôn môi em.
Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu thật sự.
Mọi thứ cứ mơ hồ
Và em chẳng thể yêu cầu từ anh điều gì.
Em k có quyền.
Anh k cho em cái quyền đó.
Em cũng k cho mình cái quyền đó anh à.
Vẫn là cảm nhận đó, mất em trong anh.
Bao giờ mất anh trong em?
Hôm nay Mu vẫn chiến thắng anh à.
Trước sinh nhật em một tháng.
Ngày đầu tiên em bắt đầu quên anh bằng ý nghĩ.
Mà có lẽ chúng ta cũng chỉ yêu nhau bằng ý nghĩ thôi.
Anh chưa một lần chạm tay em,
Chưa một lần vuốt tóc em,
Chưa một lần hôn môi em.
Chúng ta chưa bao giờ bắt đầu thật sự.
Mọi thứ cứ mơ hồ
Và em chẳng thể yêu cầu từ anh điều gì.
Em k có quyền.
Anh k cho em cái quyền đó.
Em cũng k cho mình cái quyền đó anh à.
Vẫn là cảm nhận đó, mất em trong anh.
Bao giờ mất anh trong em?
Hôm nay Mu vẫn chiến thắng anh à.
Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2009
Xa lạ
Hôm nay, chat với anh. Buồn vô kể.
Cảm giác xa lạ đến ngỡ ngàng.
Em có cảm giác chúng ta k còn thuộc về nhau.
Em chẳng còn biết anh là ai.
Anh chẳng còn quan tâm em như thế nào?
Em chẳng thể nghĩ ra điều gì để nói với anh.
Anh chẳng buồn hỏi bất cứ gì về em.
Một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo.
Nó khiến em thật sự đau đớn.
Có lẽ đây là kết quả của những lần ta đi lướt qua nhau để rồi giờ đây em và anh k thể dừng lại, vẫn cứ lướt qua nhau.
Em k còn thấy sự nhiệt thành nơi anh.
Em hoàn toàn k biết anh đang nghĩ gì.
Em hoàn toàn k còn có thể giữ từ anh bất kỳ thứ gì nữa.
Khi anh k còn hướng về em,
Lời hứa có ý nghĩa gì.
Cảm xúc đã thay đổi.
Em cứ loay hoay
Mãi với những nghi ngờ,
Mãi với những tự hỏi.
Và giờ đây, đối diện với thực tại.
Em k thể tự gạt chính mình.
K thể dùng sự hiểu anh theo cách của em để cho mình một điểm tựa và hy vọng.
Em k thể cứ nghĩ rằng, cứ tưởng rằng chúng ta vẫn luôn thuộc về nhau.
K thể vẫn tin rằng, một ngày k xa, anh sẽ đến trước em và ta sẽ có thời gian tuyệt vời bên nhau. Tất cả chỉ là ảo tưởng.
Thật ngạc nhiên là em luôn nói em k hiểu anh nhưng chính vì hiểu anh nên em hiểu anh k còn dành cho em.
Có lẽ em k hiểu anh với anh là người em yêu.
Có lẽ em hiểu anh với anh là người bạn.
K lẽ ta mất nhau như thế.
K đáng anh nhỉ.
Nhưng em làm gì khi anh k còn hướng về em.
Níu kéo? Chẳng được gì ngoài sự chán chường.
Em chào anh như người xa lạ.
Em có tự nghiêm trọng vấn đề k anh, em hay vốn vậy mà.
Em có tự làm khó cho chính mình k anh?
Thật ra anh vẫn đang hướng về em đúng k?
Không em lại yếu đuối rồi.
Không em lại ảo tưởng rồi.
Không em lại đau lòng rồi.
Em chẳng một chút giận anh.
Em chỉ tiếc cho em và anh.
Em chỉ tiếc em chưa là bạn gái anh.
Em luôn muốn dành những điều đầu tiên đó cho anh.
Nhưng giờ thì k thể rồi.
Một người bạn đã nói em và anh còn nhiều nợ nhau.
Có lẽ đúng.
Và giờ chắc là chúng ta hết nợ nhau rồi.
Em vẫn đi và anh vẫn đi.
Về nơi kh thuộc về ai.
Nếu một ngày, những điều em nghĩ trở thành sự thật.
Khi đó anh sẽ ở đâu trong em.
Em k muốn từ bỏ,
Em muốn chờ đợi.
Nhưng mỗi ngày anh càng đẩy em ra xa anh.
Hôm nay, em cảm thấy em hoàn toàn xa lạ với anh.
Hay anh quá xa lạ với em. Có gì khác nhau đâu.
Em vẫn nghĩ về vấn đề từ bỏ hay tiếp tục có lẽ vì em còn dành cho anh quá nhiều.
Chẳng biết điều gì sẽ xảy ra.
Có lẽ đã mất em trong anh.
Khi nào thì sẽ mất anh trong em?
Cảm giác xa lạ đến ngỡ ngàng.
Em có cảm giác chúng ta k còn thuộc về nhau.
Em chẳng còn biết anh là ai.
Anh chẳng còn quan tâm em như thế nào?
Em chẳng thể nghĩ ra điều gì để nói với anh.
Anh chẳng buồn hỏi bất cứ gì về em.
Một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo.
Nó khiến em thật sự đau đớn.
Có lẽ đây là kết quả của những lần ta đi lướt qua nhau để rồi giờ đây em và anh k thể dừng lại, vẫn cứ lướt qua nhau.
Em k còn thấy sự nhiệt thành nơi anh.
Em hoàn toàn k biết anh đang nghĩ gì.
Em hoàn toàn k còn có thể giữ từ anh bất kỳ thứ gì nữa.
Khi anh k còn hướng về em,
Lời hứa có ý nghĩa gì.
Cảm xúc đã thay đổi.
Em cứ loay hoay
Mãi với những nghi ngờ,
Mãi với những tự hỏi.
Và giờ đây, đối diện với thực tại.
Em k thể tự gạt chính mình.
K thể dùng sự hiểu anh theo cách của em để cho mình một điểm tựa và hy vọng.
Em k thể cứ nghĩ rằng, cứ tưởng rằng chúng ta vẫn luôn thuộc về nhau.
K thể vẫn tin rằng, một ngày k xa, anh sẽ đến trước em và ta sẽ có thời gian tuyệt vời bên nhau. Tất cả chỉ là ảo tưởng.
Thật ngạc nhiên là em luôn nói em k hiểu anh nhưng chính vì hiểu anh nên em hiểu anh k còn dành cho em.
Có lẽ em k hiểu anh với anh là người em yêu.
Có lẽ em hiểu anh với anh là người bạn.
K lẽ ta mất nhau như thế.
K đáng anh nhỉ.
Nhưng em làm gì khi anh k còn hướng về em.
Níu kéo? Chẳng được gì ngoài sự chán chường.
Em chào anh như người xa lạ.
Em có tự nghiêm trọng vấn đề k anh, em hay vốn vậy mà.
Em có tự làm khó cho chính mình k anh?
Thật ra anh vẫn đang hướng về em đúng k?
Không em lại yếu đuối rồi.
Không em lại ảo tưởng rồi.
Không em lại đau lòng rồi.
Em chẳng một chút giận anh.
Em chỉ tiếc cho em và anh.
Em chỉ tiếc em chưa là bạn gái anh.
Em luôn muốn dành những điều đầu tiên đó cho anh.
Nhưng giờ thì k thể rồi.
Một người bạn đã nói em và anh còn nhiều nợ nhau.
Có lẽ đúng.
Và giờ chắc là chúng ta hết nợ nhau rồi.
Em vẫn đi và anh vẫn đi.
Về nơi kh thuộc về ai.
Nếu một ngày, những điều em nghĩ trở thành sự thật.
Khi đó anh sẽ ở đâu trong em.
Em k muốn từ bỏ,
Em muốn chờ đợi.
Nhưng mỗi ngày anh càng đẩy em ra xa anh.
Hôm nay, em cảm thấy em hoàn toàn xa lạ với anh.
Hay anh quá xa lạ với em. Có gì khác nhau đâu.
Em vẫn nghĩ về vấn đề từ bỏ hay tiếp tục có lẽ vì em còn dành cho anh quá nhiều.
Chẳng biết điều gì sẽ xảy ra.
Có lẽ đã mất em trong anh.
Khi nào thì sẽ mất anh trong em?
Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009
Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009
Buồn
Nỗi buồn lại bủa vây em.
Lại nhớ.
Lại dằn vặt.
Lại từ hỏi.
Lại k thể vượt qua.
Muốn chạy đến nơi ấy.
Muốn gọi anh ra đó.
Muốn rong rủi những con đường.
Muốn ...
Nhưng
Vẫn ngồi đây với chiếc máy.
Vẫn gậm nhấm sự đơn độc.
Vẫn để trái tim gánh chịu.
Vẫn lạc lõng nơi đây.
Lại nhớ.
Lại dằn vặt.
Lại từ hỏi.
Lại k thể vượt qua.
Muốn chạy đến nơi ấy.
Muốn gọi anh ra đó.
Muốn rong rủi những con đường.
Muốn ...
Nhưng
Vẫn ngồi đây với chiếc máy.
Vẫn gậm nhấm sự đơn độc.
Vẫn để trái tim gánh chịu.
Vẫn lạc lõng nơi đây.
Ngẫm nghĩ cà phê

Cuộc sống gấp gáp, cuộc đời tất bật, đôi lúc ta cũng phải chậm lại, dừng bước. Từng giọt cà phê nhỏ chậm rãi, thong thả hơn cả chiếc lá vàng cuối cùng. Gió heo may đã về, se sẽ lạnh. Lặng im như đếm nhịp thời gian, nghe rõ từng khoảnh khắc nặng nề rơi, làm sao lấy lại được. Có gì quyến rũ đến vậy trong màu nước tối thẫm và thăm thẳm như đêm đông? Từng giọt, từng giọt ánh đen, rụng xuống như sương. Trong giọt ấy đắng chát thì nhiều, ngọt bùi là có mấy. Có phải mửi giọt cà phê ấy rơi xuống là những "giọt" đời nặng trĩu, đọng mãi đáy lòng.
Trà đạo, tửu đạo, sao không cà phê đạo?
Mai sau người ta chắc sẽ còn sáng chế ra không biết cơ man nào là đồ uống. Nhưng có thể nào thay thế được ba thứ đã gắn bó với con người từ thủa hoang sơ. Ấy là rượu, trà và cà phê. Người ta bảo sau khi tìm ra lửa, soi tỏ đường cho con người thoát khỏi cầm thú, thì việc làm ra rượu là cách khôn ngoan cất giấu, ủ giữ sức lửa âm ỉ dưới làn nước trong vắt. Rượu là lòng, lửa là đời. Vui có chén rượu, buồn cũng tìm đến rượu. Trà lại là tinh chất của đất trời, dồn tụ lại dâng lên từng búp lá. Nước xanh trong như mắt vịt, hơi nóng bảng lảng như sương khói. Chén trà dưỡng tâm và tĩnh trí. Chè tam rượu tứ. Quanh chén trà, ly rượu phải có bạn hiền, những người đồng cảm, đồng điệu chia sẻ niềm vui, nửi buồn và ngẫm sự đời. Trà cô đọng thành một triết lý và kết nên trà đạo.
Riêng cà phê thì nép vào một góc khuất. Từ thủa cà phê theo chân người Pháp mà sang ta, tưởng đâu chỉ dành cho người giàu, kẻ sang. Hoá ra cà phê "tan" ngay vào đời sống bình dân. Người Hà Nội, người Sài Gòn và người lục tỉnh mới chỉ biết thưởng thức đồ uống đặc Tây ấy bằng vợt. Tức là một lúc có thể pha được dăm lạng có khi cả ký cà phê.
Cứ để nguyên trên hoả lò đỏ lửa ,hương vị ngọt ngào trùm cả một góc phố . Rồi châm ra vài chục ly, ấy là cách "quần ẩm" . Có lẽ chính cốt cách của người Việt, chậm rãi và chừng mực, không chịu được sự ồn ào, nên cà phê đã được " lọc" qua khẩu vị mấy đời mà sinh ra một cách thưởng thức riêng. Ngấm dần qua phin , cà phê mới chắt lọc được những cốt chất tinh tuý nhất. Bên ly cà phê nhỏ giọt , gợi cho ta những nửi vui buồn , những kỷ niệm . Gợi nhớ tới những miền suy ngẫm sâu xa. Nó tự nhiên ùa đến, như nửi cô đơn. KHi ấy chỉ một mình mình trước ly cà phê. Một mình mình biết, một mình mình hay.
Chăng có ai có thể suốt ngày bên ly cà phê . Nhưng một ngày làm sao thiếu nổi. Đấy là giây phút riêng mình. Tĩnh tâm, trầm ngâm, nhìn sâu vào mình. Nhìn thẳng vào nửi cô đơn, đau buồn và thương nhớ. Bởi thế cà phê rất kỵ sự ồn ào, thái quá. Cái ấy dành riêng cho lớp trẻ . Họ trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua được ( )
Có thể một triết lý cà phê kiểu Trung Nguyên?
Thời buổi hối hả thoáng qua, cái gì cũng nhanh: ăn nhanh, uống nhanh và sống nhanh. Vậy là có trà hoà tan, cà phê hoà tan 2 trong 1, 3 trong 1 cho đã khát. Chỉ xin mãi được là 1 trong 1. Một người với một người. Một người trong một người. Đừng nói gì cả, lặng im chìm trong đáy nước đen thẫm. Trong lặng im mới hiểu nhau nhiều.
Nhớ Trương Chi khi xưa, khi ôm mối tình trầm mình xuống đáy sông, hồn nhập vào cây bạch đàn. Có người thơkhéo tay tiện thành bộ chén trà dâng tặng cha Mị Nương. Một hôm nàng cầm chén trà trên tay. Dưới đáy nước hình bóng người lái đò năm nào chầm chậm xoay trong lòng chén. bên tai văng vẳng tiếng hát năm xưa. Một giọt nước mắt rơi xuống, chiếc chén bạch đàn vỡ tan....
Ai chưa từng chịu những mất mát, lòng chưa cứa sâu những vết đau, hằn sâu những vết thương, thì xin đừng đến với cà phê. Khi cuộc đời đã ngấm đắng cay, mặn chát , thấm nửi đau đời, mới tìm đến Trịnh Công Sơn nương náu. Cũng như phải qua bao chìm nổi, trải qua mấy gian truân mới đau xót đến từng câu Kiều.
Mọi sự nông cạn hời hợt, nhạt nhẽo và vô vị khó ở bên ly cà phê. Đừng nghĩ rằng cà phê là để giết thời gian, làm mềm lòng . Một đời người cũng rất cần có nõi buồn. Nếu không , làm sao hiểu niềm vui và hạnh phúc là mỏng manh và dễ vỡ đến vô cùng. Từ trong nõi buồn đau bươc ra , con người cũng cứng rắn và mạnh mẽ hơn. Làm sao biết được cà phê đã thấm qua mấy đời người dân đất Việt . Mửi người tự tìm cho mình một triết lý riêng, một nửi niềm riêng . TRải qua mấy chục năm , có lẽ đã lờ mờ hình thành một " đạo" cho cà phê Viêt Nam . Đạo khó ở chử, chẳng nói ra , không thuyết giáo , thấm sâu vào mửi người.
Đất Tây Nguyên như là " tiền duyên" với cây cà phê. Đất đỏ bzan , khí hậu mát mẻ cho loại cà phê thơm ngon đặc biệt. Cũng như đất Thái NGuyên đã sinh ra chè Tuyết. Đất cao nguyên có cà phê Chồn. Nhưng phải cứ tự nhiên thế mà có. Phải lựa chọn, rang tầm, bảo quản đúng kỹ thuật tuyệt nhiên không lẫn tạp chất. CHọn giống, chọn hạt, pha chế sáng tạo ra những công thức khác nhau" chiều " được nhiều khẩu vị
Có bao nhiêu người đẹp, mửi người một vẻ đẹp khác nhau, cái duyên thầm, vẻ đẹp trời phú cứ phải mộc mạc. Phấn son, mỹ phẩm không thể quá đà. Người kỹ tính chứ không phải khó tính, vốn kỵ sự pha tạp, trộn lẫn. Trà ướp sen, nhài hay hương quý đến mấy chẳng qua là cho sang .Người tri kỷ bên nhau cứ phải ấm trà mộc, nguyên chất. Tuyệt nhiên không để lẫn hương vị lạ nào. Hương chè, hương cà phê phải tự nhiên như nó vốn thế. Ngay như cà phê" búng" một vài hạt bơ cũng không phải ai cũng chuộng.
Mầu thời gian trầm ấm, tĩnh lặng và sâu hun hút như sơn mài. Đó chính là " hồn" cà phê. Khó mà phá vỡ, chiếm đoạt...
(Lương Đình Khoa)
Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009
Giận
Nghỉ lễ, nằm nhà tự trói mình vào thế giới đơn độc của bản thân.
Và cảm thấy giận.
Giận anh để em ra đi như thế mà k một lần cố gắng giữ em.
Giận anh k tìm em để chúng ta cùng tìm ra cách giải quyết vấn đề.
Giận anh cứ im lặng để thời tian trôi tuột và mọi thứ vượt tầm với.
Tự nhủ lòng sẽ đợi nhưng cảm thấy thật xuẩn ngốc với sự chờ đợi vô vọng ấy.
Muốn được tự do thế mà mỗi khi rỗi lại cảm thấy đơn độc, nặng trĩu với muôn vàn câu hỏi tại sao? Tìm lời giải thích để rồi nhận về cho mình một nỗi đau của sự thật.
Em chỉ là em.
Anh vẫn là anh.
Ngày anh gạt phăng điểm tựa duy nhất của em.
Thứ mà em dựa vào nó để chờ đợi anh.
Thứ mà em nghĩ như một sự nuôi dưỡng.
Em vẫn nghĩ kết thúc rồi. Chẳng còn gì để níu giữ.
Hôm qua, em vẫn sống trong quá khứ.
Hôm nay,
Em giận mình trong nỗi đơn độc của riêng em.
Em giận những gì em trông đợi,
Em giận lòng tự trọng của bản thân.
Em giận sự hờ hợt đến tàn nhẫn của anh.
Em giận sao em vẫn phải giận vì anh.
Bước mới
Hôm nay, hơn 1h rồi, em vẫn ngồi bên bàn máy tính, anh à.
Không hiểu sao, suốt mấy ngày nay, trong đầu em cứ nghĩ về anh.
Nhớ anh thật nhưng k thể gặp anh, gọi anh hay điều đơn giản nhất là chat với anh.
Em k thể phá bỏ cái điều lệ em thỏa thuận với anh, điều em tự buộc khó mình với sự đồng ý của anh.
Em và anh phải chăng cuối cùng rồi cũng từ từ rời khỏi cuộc đời nhau.
Đến tận bây giờ, em vẫn k thể biết em có vị trí như thế nào trong trái tim anh.
Anh quan tâm em. Em biết. Nhưng đâu đó vẫn cảm thấy một thứ gì mong manh, chưa tới để em cứ tự dằn vặt với câu hỏi em là gì với anh. Sự dằn vặt đó đã đẩy em và anh xa nhau như bây giờ.
Sự chấp nhận k tranh cải, k phản đối, chỉ ừ của anh khiến em k thể làm gì được nữa. Bất lực.
Em đầu hàng, em bỏ cuộc . Thế mà em vẫn chờ đợi phép màu.
Bản thân em cũng ngạc nhiên với chính mình. Có lẽ k ai chia tay lại cảm thấy hạnh phúc, thanh thản như em. Có lẽ nỗi đau chưa thật sự đến, em vẫn còn đang sống với ký ức hạnh phúc của quá khứ. Nó vẫn sống như nó đang diễn ra. Em bỏ lại hiện tại chăng?
Em hạnh phúc vì em đã và đang yêu anh với một thứ tình cảm mà em mong muốn.
Ấm áp khi nghĩ về ký ức
Bình yên chờ đợi
Tin tưởng những ảo vọng.
Thế nhưng lại k biết một chút gì của tương lai.
K thể tìm anh vì em cần cho mình một chút tôn nghiêm, anh à.
K thể tìm em vì ......
Đôi lúc cảm nhận sự quan tâm của anh vẫn dành cho em dù điều đó khá mơ hồ nhưng em vẫn hạnh phúc. Thật ngớ ngẩn vì những thứ k thật như thế.
Em vẫn k hiểu sao anh để tấm hình ấy, em tự bảo với lòng vì nó được cắt từ tấm hình anh chụp với em. Điều đó như một sự ghi nhớ. Nó cũng làm em thấy hạnh phúc.
Anh thức đêm xem cup C1 cũng khiến em hạnh phúc khi biết điều đó. Bởi vì nó như một sự chứng tỏ em vẫn tồn tại đâu đó trong anh.
Em đang khóc anh à. Nỗi đau lại trở lại với em rồi.
Hôm trước đọc được câu :" "Nếu một người lúc nào cũng có thể mỉm cười được trước tất cả mọi điều thì chắc chắn người đó trong lòng phải có một rạn nứt đau đớn" (Heinrich Heine)". Em sắp trở thành như thế rồi anh à.
Hằng ngày vào công ty, em rất vui vẻ anh à. Em được mọi người gọi là người đem đến niềm vui. Giờ trưa, nơi nào em đến là nơi ấy tràn ngập tiếng cười. Em cũng rất ngạc nhiên về điều này nhưng khi đọc được câu nói trên thì em đã hiểu được lý do vì sao em trở thành như thế.
Những hình dung hạnh phúc kia, em vẫn sống với nó.
Sống để chờ đợi một ngày anh đến, đứng trước em, bước đến nắm lấy tay em và nói anh đã trở về।
Đó là sự trọn vẹn mà em cần như lời anh từng hứa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)