Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2009

Khi bạn có niềm tin

Có đôi lần rơi vào trạng thái hoang mang, hụt hẫng, chới với, vô định trước tất cả những gì cuộc sống mang đến cho mình, tôi trở nên dè dặt, đắn đo, ngập ngừng và sợ hãi con đường phía trước. Nhưng rồi tôi hiểu, nếu lót dưới bước chân mình một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống thì nỗi sợ hãi sẽ không là gì cả.


Chẳng ai trong chúng ta sống mà không có niềm tin, chỉ là niềm tin tồn tại như thế nào thôi. Bởi đây không phải thứ đồ vật có thể nhìn, sờ mó, cầm nắm, và dĩ nhiên càng không thể thấy được nó khi ta bao phủ mình một sự hoài nghi về chính bản thân, cũng như sự hoài nghi về cuộc sống.

Cuộc sống mang đến cho ta tất cả những gì nó muốn, chứ không phải những gì ta muốn, và dù muốn hay không ta cũng phải đón nhận những thứ cuộc sống gửi đến cho mình. Tuy nhiên, ta có quyền lựa chọn một cách, một thái độ để đón nhận. Gượng ép hay cởi mở với niềm tin yêu cuộc sống?

Cuộc sống có bao giờ trơn tru, hoàn hảo, bằng phẳng với ai đó trong chúng ta đâu. Mỗi người có một nỗi niềm, tâm tư, khó khăn, trở ngại riêng và những nỗi đau không ai giống ai, nhưng sống với niềm tin giúp ta cảm thấy mọi thứ trở nên tốt hơn.


Khi những thử thách của cuộc sống làm ta đau đớn, ta sẽ tìm thấy sự an ủi cần thiết nơi những người thân, những người bạn, nhưng họ chỉ là người khơi dậy niềm tin nơi ta mà thôi. Chính ta mới là người nuôi dưỡng niềm tin, và làm cho niềm tin sống và tồn tại. Hãy nuôi dưỡng nó bằng sự nhẫn nại, kiên trì, ý chí kiên định, bằng nghị lực đủ lớn để cảm thấy ta có thể tiếp tục bước về phía trước, mà không tìm cho mình một ngã rẽ nào khác tiêu cực hơn.

Vì sao ta có hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, hai tay, hai chân? Nhưng chỉ có một cái đầu, một cái miệng và một trái tim. Ta sinh ra và có một hình hài như thế đều có ý nghĩa cả!

Ta có hai con mắt bởi cuộc sống muốn ta nhìn, quan sát nhiều hơn và biết trân trọng những gì ta đang có.

Ta có hai cái tai, bởi ta cần phải lắng nghe nhiều hơn những âm thanh cuộc sống muốn gửi đến.

Ta có hai lỗ mũi, để hít thở nhiều hơn và cảm ơn những gì cuộc sống đã ban tặng.

Ta có hai cái tay, để làm việc, cầm nắm và trao tặng yêu thương cho mọi người.

Ta có hai cái chân, để bước đi nhiều hơn, đến những nơi mà ta muốn, và rồi những bước chân đó sẽ cho ta biết đâu là bến đỗ cuộc đời mình.

Vậy tại sao ta có một cái đầu? Một cái miệng? Và một con tim?

Ta có một cái đầu, vì ta cần gom lại tất cả những gì đã thấy, đã nghe, đã làm, đã đi, quy tụ về làm một trong suy nghĩ của mình, để soi xét và phân tích tất cả mọi việc dưới ánh sáng của niềm tin.

Ta có một cái miệng, chẳng phải ta cần nói ít lại những lời than vãn, trách móc, than phiền hơn đó sao? Vì than vãn, trách móc, than phiền chỉ làm cho niềm tin của ta bị bào mòn, hoen rỉ, rạn nứt, mục rữa đi mà thôi.

Trái tim chính là cái "kho" chứa đựng của tâm hồn, không cần phải có đến hai cái đâu, bởi con tim có thể lưu trữ tất cả những gì nó muốn và giới hạn là vô tận, là nơi cho niềm tin cư ngự và được che chắn trước những sóng gió của cuộc đời.

Vậy đấy! Niềm tin là một ngôn từ hết sức đơn giản mà ai cũng có thể nói được, đọc được. Nhưng để có được niềm tin là một điều kỳ diệu mà mỗi người cần nỗ lực giành lấy. Niềm tin sẽ giúp ta đứng vững trước vòng xoáy cuộc đời và khi bạn có niềm tin bạn sẽ làm được những điều tưởng chừng không thể.

Hãy trân trọng niềm tin đang có nơi mình, và làm giàu giá trị của niềm tin, cũng như phát huy sức mạnh của niềm tin bằng những hành động cụ thể bạn nhé!

(Hoathuytinh)

P/s: đọc xong và hành động, lòng thanh thản lạ thường...

Cuộc sống không ở đây....

Ngày trước, đọc bài này em rất thích. Một thế giới ảo mãi chỉ là thế giới ảo.
Ở nơi đó, ta có thể bộc bạch với một người xa lạ những nỗi niềm của bản thân mà k lo sợ và k phải chịu trách nhiệm.
Vẫn biết thế.....
Vậy mà em vẫn muốn sống thật, muốn là chính mình trong thế giới ảo ấy.
Em tin sẽ có người như em, sống thật....
Và em tưởng gặp được bạn anh à.
Một người cũng thật như em, nhưng em sai rồi.
Có thể thật giây phút này rồi người ta cũng có thể phủi bỏ mọi trách nhiệm với nó.
Em buồn... và thật sự k muốn tiếp tục anh à.

Cho dù là thế giới thật hay ảo, chỉ cần ta đã dành tình cảm cho nó thì ta cũng sẽ thất vọng, hụt hẫng khi sự tôn trọng k dành cho nhau.

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2009

Ngày đầu tuần u uất

Trước giờ, dù như thế nào, anh vẫn luôn quan tâm em. Chính vì điều đó mà em k thể quên anh. Nhưng hôm nay, em có thể hiểu điều đó đã k còn tồn tại. Em chẳng đau buồn gì vì dường như mối quan hệ không rõ ràng dai dẳng của chúng ta đã không còn mang lại cảm xúc cho cả hai. Những cảm xúc yêu thương cần có cho anh và em.

Em thật sự quá thất vọng về cuộc sống này. Về anh, về em, về người bạn mới quen...
Em vẫn biết sự đời rất phủ phàng nhưng em vẫn k ngờ nó quay lưng với em như thế.
Anh quay lưng, em chơi vơi thật nhưng em tin rồi em sẽ thanh thản
... Sẽ có một ngày như thế anh à. Em hứa.
Bạn quay lưng, em hụt hẫng trong những nghĩ ngợi. Một tình bạn chỉ tồn tại vài ngày. Em rất buồn anh à vì tình bạn này như một làn gió ấm áp, nó giúp em tin vào cái gọi là duyên ngộ. Một điều từ lâu em nghĩ rằng k còn tồn tại. Em chân thành và nghĩ rằng bạn cũng chân thành ... thế mà giờ em cảm nhận đâu đó sự thiếu trân trọng. Mà ích gì anh nhỉ?
Đó chỉ là một người trong forum chat, vô tình chat, vô tình hợp ý và rồi vô tình chia tay. Thế giới ảo mà, có sự ràng buộc gì đâu nhưng nó vẫn để lại trong em một sự tổn thương nào đó. Em có thể hiểu một cách rõ ràng, không phải ta cứ chân thành thì sẽ được chân thành mà có khi là nỗi đau, tổn thương mà có lẽ phải mất một thời gian dài để hàn gắn dù nó chỉ bắt đầu cách đây vài ngày.
Em cứ trò chuyện với anh của em như anh vẫn tồn tại dù em biết rằng anh của hôm nay không phải là anh của hôm qua. Anh hôm qua là người mà em luôn muốn tâm sự mọi điều. Một người tồn tại thật sự. Anh hôm nay là người trong trí tưởng tượng của em.

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2009

Ngày cuối tuần nghĩ ngợi


Nghĩ về anh, một cảm giác rất nặng nề. Khi gặp nhau vẫn tồn tại đó một khoảng không vô hình mà giờ đây chẳng ai còn muốn rút ngắn. Giờ đây ta chỉ muốn xóa bỏ nhau trong đời để tìm một niềm hạnh phúc đơn giản hơn, tự nhiên hơn, bớt phiền muộn hơn...
Nghĩ về bạn,
Đến với bạn quá ngẫu nhiên, quá nhanh chóng. Càng hiểu về bạn mình thật sự sợ. Sợ quá khứ của bạn. Sợ con người bạn. Ban đầu, chỉ là vui nhưng giờ đây nó có lẽ k đơn giản như thế. Người bạn chat à. Có lẽ vốn dĩ mình k quen nghe những lời ngọt ngào nên lời bạn thật lạ với mình. Nhưng mình k thích con người mà bạn đã sống. Mà mình có quyền gì nhỉ. Chúng ta chỉ là bạn chat thôi mà. Một thế giới ảo!!!!!