Lại gần một năm trôi qua từ lần cuối cùng viết blog. Dường như 2 năm gần đây, đời sống nội tâm của chính tôi đã thay đổi. Trước rất thích xem phim buồn, nghe nhạc buồn,... để gậm nhấm sự cô đơn thì nay những điều đó thường không còn là sự lựa chọn số 1 của tôi. Cuộc sống quá ngắn ngủi để gặm nhấm nỗi buồn. Hãy sống đơn giản hơn, vui vẻ hơn.
Hôm nay, sếp Nhảm báo sắp kết hôn. Ban đầu không cảm thấy gì cả, mừng cho sếp.
Nhưng giây phút này bỗng có một cảm xúc lạ. Nó không phải buồn, hụt hẫng. Chỉ là tin này như tạo cho tôi một điểm dừng để nhìn lại thời gian đã qua. Sếp không còn là người có thể chi phối tình cảm, trái tim tôi. Chẳng còn sự dằn vặt, đau khổ ngày trước nữa. Bản thân tôi cũng cảm thấy mình không yêu sếp. Nếu yêu tôi đã không có những quyết định lý trí như đã từng.
Tôi luôn nghĩ rằng người bạn đời phải là người chia sẻ với bạn tất cả. Dù xem nhiều phim rằng sống bên cạnh một người nhưng trái tim thì vẫn luôn yêu người khác nhưng với cá nhân tôi thì không tin vào điều đó trong đời sống thật. Hay có lẽ tôi không tin một tình yêu như thế tồn tại nữa. Trước đây tôi tin nhưng giờ thì không.
Một người gắn bó, cùng nhau chia sẻ ngọt bùi với mình, theo thời gian tự nhiên giữa con người với con người sẽ có những kỉ niệm cùng nhau. Dần dần nó chuyển hóa thành tình yêu và hơn thế là tình vợ chồng. Hy vọng là sếp sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Giây phút nhìn lại mình lúc này tôi chợt hỏi còn tôi thì sao? Dẫu không thấy vội vã trong chuyện kết hôn hay tìm một người hợp với mình nhưng lại thấy trống trải khi nghe người bạn thân mà một thời tôi nghĩ là chỉ có thể dành cho tôi và ngược lại kết hôn. Tôi chưa gặp lại được ai như thế nhưng tôi lại hoàn toàn không ân hận về những gì đã qua. Mâu thuẫn?
Cuộc sống không tình yêu đến nay với tôi vẫn ổn. Nhưng nó sẽ kéo dài trong bao lâu?