Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010

Vội vàng... chầm chậm ... mất mát

Vội vàng những cảm xúc.
Chầm chậm khoảng chờ đợi.
Mất mát hai đời nhau.

Hôm nay, lại một lần nữa không phải số phận mà chính anh bảo với em rằng còn gì cho nhau.
Dù ta có cố gắng như thế nào thì thật sự đúng như em nghĩ có những cảm xúc đã mất thì mãi k thể trở lại. Anh và em, chúng ta rất giống nhau. Có lẽ đó chính là điều ta k thể đến với nhau. Và có lẽ từ đầu số mệnh của chúng ta là như thế.
Trước ngày này, em vẫn chờ đợi anh. Kiên nhẫn chờ đợi. Thế mà anh luôn tự mình phá vỡ mọi thứ như vẫn vậy. Chuyện chúng mình chẳng ai bước vào chỉ là lòng kiêu hãnh đã chia đôi em và anh.
Giờ, em sẽ không lãng phí thời gian của mình nữa.
Anh không phải là định mệnh của em.